Búng tay một cái, đại trưởng lão đã ngồi xếp bằng tại chỗ, không hề có động tĩnh gì cả.

Búng tay cái thứ hai, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt của đại trưởng lão cũng chưa từng dao động chút nào.

Sau mười cái búng tay, cuối cùng đại trưởng lão cũng mở mắt.

Bộ râu trắng như tuyết khẽ động đậy, cuối cùng một âm thanh phát ra. Đại trưởng lão bình tĩnh thong thả nói: “À - ta - biết - rồi.”

Đại trưởng lão nhìn đứa bé trong lòng Ngôn Vũ, không nhanh không chậm hỏi: “Hài tử - con - có - manh mối - gì - về - lúc - con - sinh - ra - không?”

Ngôn Vũ: “…”

Ngôn Lạc Nguyệt: “…”

Tâm trạng của Ngôn Lạc Nguyệt xấu đến nỗi không nỡ nhìn, sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, miệng rủa vô cùng sinh động.

Chỉ tiếc do hạn chế về phần cứng bẩm sinh nên khi nàng mở miệng thì chỉ có phun phèo phèo ra cả đống bong bóng.

Đại trưởng lão cười ha hả nói: “Nhìn xem, còn - biết - phun bong bóng - nữa. Là - hài tử- của tộc rùa - chúng ta - đấy.”

Ngôn Lạc Nguyệt: “???”

Chờ một chút, ông mới nói cái gì?

Hai chữ ông vừa nói ông có dám nhắc lại lần nữa không?

Bé con kích động đến mức tay múa may chân đấm đá, phát ra những âm thanh "a a a" mềm như bông.

Một cái miệng quạ ngôn linh trong sáng như vậy, thế mà ông lại nói là vương...ủa không, tộc rùa hả?

Nếu thực sự không được, tộc rùa thì cứ tộc rùa đi.

Nhưng rõ ràng đã đầu thai thành rùa đen rồi, mới bắt đầu thế mà thanh máu chỉ có 1 điểm. Rốt cuộc là thế giới này biết nói lý là gì không vậy hả?

Ngôn Vũ chỉ dùng một tay đã áp chế hết mọi phản kháng của Ngôn Lạc Nguyệt, hơn nữa vì dùng quá nhiều lực nên cũng làm giảm hết 0,1 điểm máu của Ngôn Lạc Nguyệt.

Tỷ ấy không quá chắc chắn hỏi: “Đại trưởng lão, hình như hài tử nhân loại cũng có thể thổi bong bóng mà.”

Đại trưởng lão nói có sách mách có chứng: “Nhưng - hài tử - nhân loại - không nở ra - từ trứng.”

Nói nghe vậy cũng có lý.

Nhưng tỷ ấy cầu kiến trưởng lão còn không phải là vì muốn biết tại sao trứng lại có thể ấp ra hài tử sao?

Ngôn Vũ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giống như là gặp phải quỷ đả tường rồi.

Tỷ ấy do dự rồi nói: “Trưởng lão, vậy hài tử này sao đây?”

Đại trưởng lão từ từ nhắm mắt lại, vẫy tay với tỷ ấy. Chỉ một hành động đơn giản như vậy thôi mà ông ấy cũng phải dùng thời gian non nửa chén trà nhỏ mới có thể làm cho xong.

Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT

Đại trưởng lão bình tĩnh thong dong nói: “Nuôi - đi.”

Ngôn Vũ đợi một lúc lâu vẫn không nghe được chỉ thị thứ hai. Tỷ ấy lấy hết can đảm, đưa tay chạm vào gấu áo của đại trưởng lão, sau đó đột nhiên sững sờ.

Đại trưởng lão ngủ đông rồi.

———

Sau một hồi do dự, Ngôn Vũ quyết định đưa Ngôn Lạc Nguyệt về nhà mình để nuôi nấng.

Đối với quyết định này tạm thời Ngôn Lạc Nguyệt không quan tâm. Tuy rằng trong tương lai ai là người nuôi nấng nàng sẽ là một việc rất quan trọng, nhưng vấn đề nàng phải đối mặt hiện nay còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần.

Nàng đang mất máu!

Từ khi Ngôn Vũ đưa nàng về nhà, Ngôn Lạc Nguyệt liên tục mất máu vì đói!

Mặc dù tốc độ mất máu rất chậm, cứ năm phút lại mất khoảng 0,01 điểm máu, nhưng thanh máu ban đầu của Ngôn Lạc Nguyệt đã rất thấp rồi.

Vừa bắt đầu nàng chỉ có 1 điểm máu, nếu cứ tiếp tục như thế này cho dù không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cuộc sống mới của Ngôn Lạc Nguyệt cũng sẽ kết thúc trong vòng tám giờ nữa.

Cảm nhận được cơn đói dữ dội trong bụng, Ngôn Lạc Nguyệt bất lực há miệng nhỏ rồi òa khóc.

Ngôn Vũ không biết vì sao Ngôn Lạc Nguyệt lại khóc, gấp gáp đến độ lông mày nhíu lại.

Sự quan tâm của tỷ ấy dành cho Ngôn Lạc Nguyệt không phải là giả vờ, giống như mọi bà mẹ mới luống cuống tay chân, vừa thấy hài tử khóc thì nhanh chóng đi tìm hiểu nguyên nhân.

Trong lúc này, tỷ ấy đã quấn thêm một lớp chăn cho Ngôn Lạc Nguyệt. Nhưng vì quá ngột ngạt không thoáng khí nên Ngôn Lạc Nguyệt đã mất 0,1 điểm máu.

Tỷ ấy còn dùng nước ấm lau mặt cho Ngôn Lạc Nguyệt, vì da trẻ sơ sinh dễ nhạy cảm nên nóng đến mức khiến Ngôn Lạc Nguyệt mất 0,1 điểm máu.

Sợ trong tã lót có vật lạ có thể làm Ngôn Lạc Nguyệt bị thương nên Ngôn Vũ còn cởi cả ga trải giường ra để xem thử. Đòn tấn công luồng hơi lạnh bất ngờ, Ngôn Lạc Nguyệt lại bị trừ thêm 0,1 điểm máu.

Ngôn Lạc Nguyệt: “…”

Trong ánh sáng đỏ nhấp nháy cảnh báo tử vong, Ngôn Lạc Nguyệt hoàn toàn thành Phật.

Ngay cả đôi mắt của nàng cũng mất đi vẻ sáng ngời, toàn thân nàng, à không, toàn thân rùa giống như một con cá muối, nằm ngửa, bất động, cứng đờ.

Nàng không động đậy thì Ngôn Vũ cũng không động đậy luôn. Sau khi bài trừ yếu tố gây nhiễu bên ngoài lớn nhất là Ngôn Vũ này, cuối cùng thanh máu đã trở lại tần suất -0,01, -0,01 và tiếp tục giảm xuống.

Ngôn Lạc Nguyệt buồn bã phát hiện chỉ có thể làm như vậy thì mới giữ mạng sống lâu hơn được.

Sao? Phương châm của tộc rùa các người thật sự là "Yên lặng là sống lâu" sao?

Đúng lúc Ngôn Lạc Nguyệt nghĩ mình sẽ phải đối mặt với cái chết thảm khốc vì đói thì sự xuất hiện của Ngôn Càn đã cứu nàng.

Ngôn Càn đi vòng quanh cái nôi dựng tạm cho hài tử, chẳng mấy chốc hắn đã bị vẻ lâm li bi đát trong mắt Ngôn Lạc Nguyệt làm cho hoảng sợ.

Mặc dù không có kinh nghiệm sinh con nuôi con, nhưng loại ánh mắt này hình như không giống như là loại nên xuất hiện trên mặt của rùa đen nhỏ mới nở đúng không? 

Ngôn Càn thận trọng đưa tay ra vẫy trước mặt Ngôn Lạc Nguyệt.

Ngay cả tròng mắt mà Ngôn Lạc Nguyệt còn chẳng thèm đảo cái nào, chỉ nằm yên đó chờ chết.

Thiếu niên nhỏ thường giống nhau ở mặt không đủ chững chạc, lúc động tay động chân cũng không biết nặng nhẹ.

Nếu nàng cố chịu đựng thì có lẽ nàng còn có thể sống thêm được ba, bốn tiếng nữa. Nhưng nếu Ngôn Càn chọc nàng quá mạnh thì nàng có thể chết ngay tại chỗ.

Không ngờ, Ngôn Càn lại nhìn chằm chằm vào Ngôn Lạc Nguyệt một lúc lâu, không biết có phải xuất phát từ sự cảm thông vì cả hai đều là con rùa tham ăn hay không mà hắn lại thần giao cách cảm cảm nhận được hoàn cảnh khốn cùng của nàng ngay lúc này.

Thiếu niên quay lại gọi: “Vũ tỷ, tỷ đã cho muội muội ăn chưa?”

Ngôn Vũ ngơ ngác chớp chớp mắt: “Chưa, rùa con trong tộc vừa mới nở không thể cho ăn ngay, cần phải nghỉ ngơi bảy tám ngày mới được.”

Nghe tỷ ấy nói vậy, Ngôn Càn cũng có chút do dự: “Nếu nở ra người thì tình huống sẽ khác một chút đúng không? Nếu không...đút cho muội ấy uống chút sữa trước đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play