Khi Ngôn Lạc Nguyệt mở mắt ra, nàng cảm thấy như mình đang bị nhốt trong một cái kén vậy.
Toàn thân nàng không một manh áo che thân, dưới thân có một vũng nước nông nhợt nhạt, cảm giác dinh dính nhơm nhớp.
Ánh sáng lọt vào từ bên ngoài, phản chiếu những đường gân đỏ trên bốn bức tường, mỗi đường gân như một mạch máu, yếu ớt nhưng rõ ràng.
Ngôn Lạc Nguyệt duỗi chân, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nàng duỗi tay ra, cảm giác kỳ lạ đó càng trở nên rõ ràng hơn.
Vì vậy, Ngôn Lạc Nguyệt cúi đầu, ngay lập tức phát hiện ra nguồn gốc của sự bất thường.
Nhìn vào vật thể hình ống dài nhô ra từ cái rốn, Ngôn Lạc Nguyệt chìm vào suy nghĩ sâu xa.
“…”
Nàng đã nhìn thấy ống thông dạ dày, ống nội khí quản, ống thông tiểu và ống truyền tĩnh mạch.
Nhưng trong suốt cả đời người, cơ hội có thể nhìn thấy ống đưa vào tận rốn thì không nhiều lắm.
Nhìn từ bên ngoài thì thứ này hình như trông giống cuống rốn.
Vậy còn chức năng thì sao?
Ngôn Lạc Nguyệt giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chỉ bằng cái bánh quy ra, nàng quấn chặt lấy cái ống dùng sức nắm chặt.
Hiệu quả có thể nói là dựng sào thấy bóng.
Giây tiếp theo, đường dẫn oxy bị cắt đứt, cảm giác ngột ngạt vì thiếu oxy dâng lên tấn công thẳng vào não.
Khuôn mặt của Ngôn Lạc Nguyệt chuyển sang màu tím vì nghẹt thở, nàng liếm môi hai lần phun ra một chuỗi bong bóng dài.
Phá án rồi, cái ống này chính là cuống rốn.
Nàng nhanh chóng buông tay, để dây rốn trở về trạng thái ban đầu. Ngôn Lạc Nguyệt lại nhìn quanh, dường như trong lòng đã ngộ ra điều gì đó.
Mạch máu, cuống rốn, vỏ hình bầu dục... có vẻ như đây không phải là kén nhộng như nàng dự đoán mà giống trứng của một loài sinh vật đẻ trứng hơn.
Nàng, bị nhốt trong một quả trứng.
Không đúng! Ngôn Lạc Nguyệt đột nhiên hiểu ra: Xem tình hình hiện tại thì không giống như là nàng bị nhốt mà là còn chưa thoát xác đúng không?
“Lứa này...đã nở...”
“...Hài tử trong tộc...thức ăn...”
Âm thanh truyền qua vỏ trứng, lúc mạnh, lúc yếu, lúc xa, lúc gần, rất mơ hồ mông lung như cách một tầng sa mỏng. Ngôn Lạc Nguyệt cố gắng hết sức vểnh tai lên, nhưng chỉ nghe được vài chữ rời rạc.
Bên ngoài vỏ trứng, một người đàn ông và một người phụ nữ đang xịt nước vào chậu cát nơi những quả trứng đang được ấp.
Hàng trăm quả trứng rùa màu trắng ngọc bích được xếp ngay ngắn thành hàng chục hàng.
Chúng nó bị chôn trong cát màu nâu nhạt và được phủ một lớp vermiculite mềm, thoáng khí.
*Vermiculite là một khoáng chất tự nhiên có thể nở ra khi bị nung nóng. Vermiculite mở rộng là một vật liệu nhẹ, vô trùng và trơ, không cháy, không phản ứng với tất cả, trừ các axit mạnh nhất. Nó cũng không độc hại và an toàn để sử dụng trong nhiều ứng dụng khác nhau.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Những sinh mệnh mới mang theo hy vọng này giống như những hạt giống đã được gieo trồng. Nhưng cần phải ở nơi có nguyên khí vững chắc mới có thể phá đất chui ra.
Thiếu niên trẻ dựa vào giá gỗ, ánh mắt tò mò.
“Vũ tỷ, hài tử năm nay trong tộc khi nào mới nở được vậy?”
Thiếu nữ kia mặc một chiếc váy vải mỏng màu xanh lục đậm, dáng vẻ tỷ ấy trông rất nghiêm trang và giọng nói cũng điềm tĩnh hơn người đàn ông trẻ kia gấp mười lần.
“Ngắn thì một lát, dài thì cũng phải cả trăm ngày. Tính theo ngày thì chắc là trong vòng hai ngày trở lại đây.”
Vỏ của những quả trứng rùa chưa nở có màu trắng như tuyết, giống như đá cẩm thạch trắng mịn nhất, nhìn kỹ hơn thì còn thấy trong suốt.
Thiếu niên trẻ khẽ di chuyển ngón tay, nhắm vào quả trứng bắt mắt nhất trong số tất cả các quả trứng:
“Vũ tỷ, quả trứng này vừa to vừa trắng quá này, đệ chưa từng thấy bao giờ luôn. Đây là hài tử nhà ai vậy? Hay là trong lúc nhặt trứng bên tộc đã nhặt nhầm đà điểu của tộc đà điểu không?”
Bên trong vỏ trứng, dường như Ngôn Lạc Nguyệt đã cảm nhận được điều gì đó. Nàng đá đôi chân nhỏ của mình khiến cả quả trứng lắc lư.
“Đừng nói bậy.”
Thiếu nữ khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh lại và khe khẽ thở dài.
“Xét theo ngày tháng và địa điểm thì hẳn là nhà của nhà tiểu thúc Ngôn Phong. Aiz, đôi vợ chồng trẻ tuổi đầy triển vọng, nhưng đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, ngoài ý muốn gặp phải một trận đại họa... Đợi đã, Ngôn Càn, đệ đang làm gì vậy?”
Thì ra là không biết từ khi nào Ngôn Càn đã hưng phấn xắn tay áo lên.
Với tay vào lớp vermiculite và móc hai lần, đảo đảo vài cái, quả trứng trắng to đã bị kéo ra. Chẳng quan tâm bên trên vẫn còn dính đầy bùn đất, Ngôn Càn đã trực tiếp ôm nó vào lòng.
Ôm quả trứng trắng trong tay, ánh mắt Ngôn Càn lộ vẻ kiên nghị nói:
“Phong thúc và thẩm thẩm đối xử với đệ rất tốt, bây giờ họ không còn nữa, đệ nguyện ý chăm sóc hài tử này.”
Động tác ôm quả trứng trắng lên không cần suy nghĩ hay do dự chút nào.
Nhưng, bên trong vỏ trứng, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ cảm thấy tiếng gầm của núi của biển, trời xoay đất chuyển, giống như bảo tàng nghệ thuật Alice ở xứ sở thần tiên - gặp Van Gogh.
Thiếu nữ đưa tay ôm trán, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Bản chất của loài rùa là dù lửa có cháy đến đuôi thì chúng vẫn làm mọi việc một cách bình tĩnh, đâu vào đấy.
Ngôn Càn là một trường hợp ngoại lệ trong tộc.
Tuy vị hậu bối này thẳng thắn ngây thơ nhưng lại có phẩm chất tốt. Điểm yếu duy nhất là...năng lực động thủ hình như có chút mạnh.