“Không ai ngăn cản đệ nuôi cả, chỉ là nhanh tay thả trứng lại ngay đi.”
Thiếu nữ trẻ tiến lên hai bước, nghiêm túc dặn dò: “Trứng sắp nở sẽ tiết ra chất nhầy, bề mặt rất trơn. Kinh nghiệm của đệ còn không đủ, ôm trong tay dễ hụt lắm.”
Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền qua lớp vỏ trứng, mang theo một tầng vang vọng. Khi lọt vào tai thì giống như một sự phán xét của số phận vậy.
"Đệ đừng làm rơi trứng." Là câu đầu tiên mà Ngôn Lạc Nguyệt nghe được trên thế giới này.
Giây tiếp theo, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy toàn thân nhẹ đi, rơi vào trạng thái mất trọng lực nguy hiểm.
Ngôn Lạc Nguyệt: “!!!”
Ngôn Càn: “Á á á Vũ tỷ!!!”
Thiếu nữ: “Mẹ kiếp!!!”
Xin chân thành cảm ơn, người ở trong quả, vật rơi tự do. Xin hỏi có vị đại thần nào biết, người sau khi được nở ra từ trong quả trứng bị rơi vỡ thì còn có thể sống được không? Online chờ, rất gấp.
Trong lúc đếm ngược thời gian sinh mệnh thì tâm trí của Ngôn Lạc Nguyệt trở nên trống rỗng.
Chỉ có ánh sáng đỏ bùng lên như những tia lửa trước mắt cùng với ý nghĩ duy nhất còn sót lại, đột nhiên nhảy vào tim.
Ngôn Lạc Nguyệt nghĩ nàng đã hiểu rõ chủng loài của mình ở thế giới này.
Có vỏ, được ấp lại còn có ngôn linh*.
*Ngôn có nghĩa là lời nói, Linh là chỉ sự linh nghiệm.
Quạ đen, chắc chắn là quạ đen.
Miệng vị thần này ít nhất phải có công phu ba trăm năm, thật sự là quá khủng bố!
Ngôn Càn lập tức hoang mang lo sợ, luống cuống tay chân ôm lấy quả trứng trắng.
Nhưng sự việc xảy ra rất vội vàng, trên vỏ trứng màu trắng ngọc có một lớp chất nhầy mỏng, khiến nó trơn trượt, khó có thể bắt lấy. Ngôn Càn chạm vào mép vỏ trứng ba bốn lần, cuối cùng thất thủ trượt tay.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Vũ tỷ khẽ hét lên rồi tay ném ra một quả cầu lưới tơ màu xanh đậm.
Lưới tơ có hoa văn tinh tế, đón gió bung ra, phồng lên xẹp xuống như rong biển đang hô hấp. Nó ổn định như một cái đệm vững chắc, khi quả trứng màu trắng rơi xuống lưới giảm xóc thì thân quả trứng còn nảy lên nảy xuống.
“Phù.”
Ngôn Càn lau mồ hôi lạnh trên trán thở dài cùng lúc với Vũ tỷ.
Thiếu nữ không vội vàng lấy lại pháp khí mà chỉ hạ giọng răn dạy nói:
“Càn đệ, bình thường đệ rất vô tư thì cũng thôi đi nhưng đối với nhóm trứng này sao có thể gấp gáp như vậy chứ? Lần này xem như là dạy cho đệ một bài học, để xem lần sau đệ còn dám hấp tấp như vậy nữa không.”
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Ngôn Càn sợ đến nỗi ngay cả tóc cũng rụng xuống đất, rũ mắt ngoan ngoãn nhận sai. Ánh mắt hắn thuận thế nhìn xuống đất, giây tiếp theo Ngôn Càn sợ hãi nhảy dựng lên.
“Á!”
Thiếu nữ vô cùng tức giận: “Đệ nhìn đệ xem, tỷ vừa mới nói cái gì với đệ hả?”
"Không, không, không..." Ngón tay Ngôn Càn run rẩy chỉ vào lưới rong biển: “Vũ tỷ, trứng, trứng, trứng...”
Trứng bị vỡ rồi!
Ngôn Vũ vội vàng quay lại, chỉ thấy trên quả trứng rùa màu trắng ngọc có một vết nứt rõ ràng từ đỉnh đi xuống.
Môi của Ngôn Càn trở nên tái nhợt, hắn vội vã nhào đến quả trứng, nhẹ nhàng chạm vào vỏ trứng bằng đôi bàn tay run rẩy.
Hắn là thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, chưa từng trải qua chuyện gì quá lớn. Duới sự lo lắng hối hận, nước mắt liền rào rào chảy dài trên khuôn mặt.
“Hu hu, trứng của đệ...”
Sau khi khóc hai tiếng, Ngôn Càn cảm thấy có gì đó không đúng nên vội vàng sửa lời: “Hu hu hu, trứng của Phong thúc, trứng của Phong thúc hu hu...”
Ngôn Vũ không nói gì, tỷ ấy ngồi xổm bên cạnh quả trứng, lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay.
Các vết nứt trên vỏ trứng ngày càng lớn hơn, tiếng động bên trong vỏ trứng cũng ngày càng rõ hơn.
Cùng với tiếng nức nở của Ngôn Càn, quả trứng cũng đung đưa qua lại có nhịp điệu, giống như một con lật đật đang bị một hài tử hư chơi đùa.
Cuối cùng, một tiếng "tách" giòn tan, vỏ trứng nứt từ trong ra ngoài.
Ngôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng bình yên rơi xuống.
Ngôn Càn vẫn còn đang lau nước mắt.
Giữa tiếng khóc như sấm của bà đỡ, một sinh linh mới sắp chào đời.
Đối diện với ánh mắt mong đợi, một nắm tay nhỏ bé, trắng trẻo và mỏng manh nhô ra khỏi khe hở.
Nắm tay nhỏ bé nắm rất chặt, những ngón tay út hiện rõ, trông đáng yêu như hạt đậu phộng. Khiến người khác vừa nhìn thấy liền không khỏi sinh ra cảm giác trìu mến, trên mặt cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười mãn nguyện của Ngôn Vũ vừa mới tràn ra được một nửa thì đột nhiên cứng đờ.
Đợi đã, bọn họ là rùa yêu.
Tiểu yêu trời sinh không có tu vi, chưa từng nhận được bất kỳ sự dạy dỗ nào về cách hóa hình thì từ trước đến nay luôn sinh ra dưới dạng rùa.
Cho nên theo lý mà nói trứng chỉ có thể ấp ra đầu rùa, sao có thể ấp ra nắm đấm được???
Mắt của Ngôn Vũ mở to tròn xoe.
Tỷ ấy trơ mắt nhìn, quan sát lỗ thủng trên quả trứng ngày càng lớn hơn, bên cạnh nắm đấm nhỏ đã thò ra khỏi vỏ trứng là một nắm đấm nhỏ khác đang cố gắng chui ra.
Lòng bàn tay của đứa trẻ sơ sinh không thể mở rộng, vì vậy đứa bé trong vỏ trứng đã thử hai lần rồi dứt khoát dùng hai nắm tay nhỏ xíu của mình để trèo lên mép vỏ trứng, kéo nó xuống từng chút một.
Khi ngày càng nhiều vỏ trứng được bóc ra thì hình ảnh nằm bên trong quả trứng ngày càng rõ nét hơn.
Ngôn Vũ không thể lừa gạt bản thân nữa, nhưng tỷ ấy cũng không thể tin vào mắt mình. Dưới đáy vỏ trứng như đá cẩm thạch trắng, có một bé gái nhỏ xíu với tứ chi cuộn tròn đang nằm đó.