Từ Tâm Liên thì thôi, dù sao cũng là đích nữ, nhưng từ khi nào thứ nữ và di nương còn có đối đãi cao hơn cháu ngoại ruột của bà?
"Thân thể của cháu gái vốn đã không tốt, nghe vậy thì có hơi giận nhưng cũng chưa dám nói gì, chẳng qua lồng ngực chua xót đau nhói, cho nên mới bảo Lục Tụ đi vào hầu hạ."
"Ai ngờ Tuyết Nhuế tỷ tỷ lại đóng sập cửa, cứ thế rời đi."
Tô Văn Khanh nói đến đây cũng dùng tay ôm ngực thực tả, đau lòng nói: "Con tuy là con gái thương nhân, nhưng Tô gia cũng là Hoàng thương được bệ hạ đích thân ban quyền giao thương, càng đừng nói đến con là cháu gái của lão phu nhân."
"Thế mà con bị một nô gia bày ra sắc mặt như thế, sao con còn mặt mũi để sống đây!"
Từ lão phu nhân đã sớm biết rõ Tuyết Nhuế bên người con dâu ương ngạnh nổi loạn, nhưng dù sao cũng là người của con dâu, cho nên bà lão nhắm một mắt mở một mắt.
Chẳng qua, ai cho nàng ta lá gan khi dễ tới tận chỗ Tô Văn Khanh!
Tô Văn Khanh khóc lóc tới mức có chút mệt mỏi, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống.
Từ lão phu nhân thấy thế thì vừa đau lòng lại tức giận: "Mau đỡ Văn Khanh lên giường."
"Còn điêu nô kia, Xuân Tầm, ngươi dẫn theo mấy ma ma trực tiếp trói lại đây. Nếu Nhị phu nhân dám cản, mời cả nàng cùng đi theo!"
Từ Tử Ngọc nổi lên ý muốn ngăn cản, bị Từ lão phu nhân liếc nhìn một cái, ánh mắt lạnh giá tới mức dọa y sợ hãi ngậm chặt miệng.
Chỉ chốc lát sau trong sân viện đã truyền đến động tĩnh, đầu tiên là Xuân Tầm vén rèm cửa tiến vào trong.
Nhị phu nhân là người thứ hai tiếp bước theo sau, đi ngay sau bà ta còn có một Từ Tâm Liên.
Nhị phu nhân không thể hiểu rõ sự tình bắt người này, vừa định tiến lên hỏi Từ lão phu nhân nguyên cớ vì sao tự dưng xông vào viện của bà ta, bắt người của bà ta đi.
Nhưng bà ta vừa nhấc mí mắt lên, nhìn thấy Lục Tụ tay ôm hộp hoa và Tô Văn Khanh nằm ngã trên giường, đang yếu ớt ôm ngực.
Trong phút chốc hai mắt bà ta tối sầm, dưới chân như mềm nhũn, thân thể hơi lảo đảo.
Nha đầu này vậy mà đến tố cáo?
Vốn dĩ Vương thị đến đây với tâm thế hỏi tội, nhưng thấy không khí bây giờ của nơi này thì không dám mở miệng.
Một khắc do dự, đồng thời thầm mắng Tô Văn Khanh không biết tốt xấu, bà ta vẫn đi tới hỏi: "Lão phu nhân đây là có chuyện gì, sao hôm nay Văn Khanh lại đến Thanh Phong Đường?"
"Phải giữ gìn thân thể một chút…"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi thăm tình huống của Văn Khanh?" Từ lão phu nhân tức giận tuyệt tình, lại có ý muốn đè ép Vương thị lại, cho nên đánh gãy câu nói của Vương thị.
Bà lão lạnh lùng chất vấn: "Ta hỏi ngươi, ngươi phái nha hoàn đưa hộp hoa cuối cùng cho Văn Khanh có đúng không?"
"Hơn nữa còn là hoa thừa của các cô nương, di nương đã chọn, có đúng không!"
Nhị phu nhân nheo mắt, có thế nào bà ta cũng không ngờ tới Từ lão phu nhân sẽ ở trước mặt nhiều hậu bối như thế này, làm bẽ mặt bà ta, mặt mày tức khắc nóng bừng như thiêu đốt.
Lại quan sát sắc mặt của Từ lão phu nhân, sau lưng chợt phát lạnh, lúc này bà ta mới nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, vội nói: "Lão phu nhân, oan cho con quá, đây rốt cuộc là chuyện gì!"
"Ba đóa hoa trong hộp kia, không lẽ là Văn Khanh tự mình hái để dọa ta?" Trong mắt Từ lão phu nhân bừng lên hai ngọn lửa giận dữ.
Bà lão gõ mạnh quải trượng xuống đất, Nhị phu nhân loạng choạng được Từ Tâm Liên cúi đầu đỡ lấy.
Thế nhưng để cho Từ lão phu nhân vừa vặn nhìn thấy, loáng thoáng trên tóc Từ Tâm Liên cài đóa mẫu đơn hồng phấn xen vàng mềm nộn, bà lão càng thêm phẫn nộ.
"Văn Khanh là một tiểu cô nương ngoan ngoãn ôn nhu cỡ nào, hôm nay lại bị bức thành như vậy, ngươi cho rằng mắt lão bà ta bị mù?"
Mấy năm nay Từ lão phu nhân vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, tùy ý cho bà ta xử lý chuyện Hầu phủ.
Bà ta sống thoải mái quá lâu rồi, cho nên quên mất mẹ chồng của bà ta không phải người dễ khinh nhờn!
Trong lòng bà ta rối loạn lên, lại thêm vẻ mặt trần đầy lửa giận của Từ lão phu nhân chưa nguôi chút nào, bà ta đã thêm vài phần sợ hãi.
Bà ta nói chuyện bằng giọng điệu mềm mỏng, thương tâm nói: "Mẫu thân minh giám, con dâu lo liệu việc nhà suốt hai mươi năm, người từng nghe ai nói qua con khắt khe các thiếu gia, cô nương chưa, huống chi là cháu gái ngoại?"
"Muội muội mất sớm, lão phu nhân, lão gia đau lòng cháu ngoại nên đón người về bên mình chăm sóc. Con cũng là người có con trai con gái, sao có thể làm ra loại chuyện như khắt khe cháu gái ngoại?"
Nói xong lại sụt sịt hai dòng nước mắt, quay đầu hỏi Tô Văn Khanh: "Văn Khanh cháu tự mình nói xem, bình thường cữu mẫu có hà khắc cháu không?"
Đâu chỉ có hà khắc, ban đầu chẳng qua có hơi lạnh nhạt chút, sau này thấy mình mềm yếu thì thỏa sức khinh nhục tàn nhẫn, châm chọc chế nhạo chửi rủa là chuyện bình thường xảy ra.
Thư từ gửi đến cho phụ thân thì đều bị giấu giếm xuống, bạc phụ thân gửi tới thì giữ lại toàn bộ không để lại cho nàng ít nào, thế nhưng bạc dùng cơ bản hàng tháng vẫn không phân phát cho nàng.
Vào mùa đông, thậm chí đến than đốt lò cũng phân không đủ…
Ánh mắt Tô Văn Khanh không khỏi trầm xuống vài phần, ngón tay thon dài vịn giường ngồi dậy.
Nàng vuốt ve khăn tay, nhẹ giọng nói: "Hoa này…"
"Chắc là nha hoàn lấy sai rồi, cháu là cháu ngoại của cữu mẫu, cữu mẫu thương cháu còn không kịp, sao có thể khắt khe cháu?"
"Cháu nói có đúng hay không?"
Tâm tư phản ứng thật nhanh, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu nha hoàn?
Tô Văn Khanh không ngước mắt lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Cháu cũng không tin là chủ ý của cữu mẫu, mỗi người đều nói Vương đại nhân tốt bụng nhân hậu, cữu mẫu xuất thân từ tướng phủ, được Vương đại nhân đích thân bồi dưỡng thiện tâm."
"Loại chuyện xu lợi trơ trẽn như thế, hẳn không phải là ý của cữu mẫu."
Vương thị đang cầm chặt khăn tay, vừa rồi thiếu chút nữa đã đâm rách lòng bàn tay, hận không thể nhào lên xé nát miệng nha đầu này!
Bà ta bày ra gương mặt khóc không ra khóc, cười không ra cười, chỉ có thể cứng đờ gật đầu: "Văn Khanh hiểu lòng cữu mẫu thì tốt rồi."