Từ lão phu nhân đau lòng không thôi, nghe nàng nói vậy thì lập tức mất bình tĩnh: “Ai dám xem con là người ngoài, ta chỉ có một đứa cháu ngoại là con.”
"Ai dám không xem cháu ngoại của ta là người trong nhà!"
Từ lão phu nhân vừa nói như vậy xong, Từ Tâm Mai ở bên cạnh giường gấp gáp tiếp lời: "Đúng vậy biểu tỷ, muội vẫn luôn xem tỷ là tỷ tỷ ruột!"
Tỷ tỷ ruột thật sự của Từ Tâm Mai là Từ Tâm Lan, đứng ở bên cạnh tức giận, giẫm cho nàng ấy một chân.
Tỷ tỷ ruột của ngươi còn sống ở đây, mà ngươi lại nhận tỷ tỷ loạn lên như thế!
Thế nhưng, Từ Tâm Lan cũng vội vàng an ủi: "Đúng vậy, biểu tỷ tính tình thùy mị ôn nhu, người còn mỹ mạo như được họa ra từ trong tranh."
"Bọn muội tất nhiên là thích tỷ."
Ngay cả Từ Tâm Quỳ chỉ mới được bảy tuổi cũng duỗi ra bắp tay nhỏ đầy thịt mập mạp, bày tỏ thái độ: "Muội cũng thích Tô tỷ tỷ!"
Tròng mắt Tô Văn Khanh càng thêm phiếm hồng, quay đầu cười cười với mấy người họ, bày tỏ thật sự là quá cảm kích: "Mấy người muội muội đối tốt với Văn Khanh, Văn Khanh tất nhiên biết rõ."
Từ Tử Ngọc thấy Tô Văn Khanh rơi nước mắt lã chã đầy mặt, y tuy rằng ghét bỏ dáng vẻ nhu nhược nhàm chán ngày thường của Tô Văn Khanh, nhưng phải thừa nhận rằng nàng lớn lên thật diễm lệ.
Trong lòng chợt nhớ tới không thể để Tô Văn Khanh cáo trạng sự tình với lão phu nhân, cho nên Từ Tử Ngọc duỗi tay lôi kéo Tô Văn Khanh, an ủi nói: "Chúng ta đều rất vui khi muội muội đến sống ở phủ, không thể nào có ai xem thường muội."
"Muội muội xem, người trong nhà đều thích muội như vậy, nghe nói hôm nay mẫu thân còn dặn người đưa hoa tới tặng muội muội..."
Y đã nói đến mức này, Tô Văn Khanh cũng nên hiểu rồi.
Chẳng qua y còn chưa nói xong, Tô Văn Khanh đã gấp gáp tự rút tay về, lạnh nhạt nói: "Tô gia ta ti tiện, nào dám khiến Nhị biểu ca nhọc lòng để ý."
Lời này vừa được nàng nói ra, không riêng gì Từ Tử Ngọc, mà tất cả mọi người đang ngồi đây đều giật nảy mình.
Biểu tiểu thư không phải nghe lời Nhị thiếu gia nhất sao?
Hôm nay ngay cả mặt mũi cũng không cho Nhị thiếu gia, chẳng lẽ đã ở chỗ Nhị thiếu gia ăn phải thiệt thòi?
Ngay cả Từ lão phu nhân cũng quay đầu liếc nhìn cháu trai, mặt Từ Tử Ngọc đỏ bừng lên, há miệng thở dốc, y nhất thời nghẹn khuất ở cổ, một lời cũng nói không ra.
Đối diện với gương mặt thẫn thờ của Từ Tử Ngọc, Tô Văn Khanh chỉ cảm thấy thật quá buồn cười!
Suốt ngần ấy năm, nàng đối với y luôn dùng thái độ khép nép ngoan ngoãn, nghe lời tới nỗi một câu cũng chưa từng phản bác.
Từ Tử Ngọc nói cái gì thì chính là cái đó, mặc kệ sự tình đúng hay sai, chỉ cần Từ Tử Ngọc mở miệng thì lời nói ra đều đúng.
Nàng chân thành trao trọn cả trái tim, thế nhưng tới một giọt nước mắt cũng không xứng đáng nhận.
Lúc vừa rồi y chủ động nhắc đến chuyện đưa hoa tặng lễ, hiển nhiên là muốn cảnh cáo nàng, nàng quay đầu đi, rất không muốn lại nhìn thấy người này.
"Lục Tụ, mở hộp ra để cho lão phu nhân và các cô nương cùng xem."
"Cũng mời Nhị thiếu gia ngắm nhìn kỹ một chút!"
Lục Tụ cúi đầu mở hộp ra, mọi người vừa nhìn tới liền thấy, trong hộp chứa ba đóa hoa hồng vô cùng tầm thường.
Đều không có một chút hương sắc nào, thậm chí còn có một bông đã tàn lụi.
Từ lão phu nhân vừa thấy hoa trong hộp đã đoán ra được mấy phần sự tình, trừng mắt nhìn cháu trai, ngữ điệu chớp mắt đã lạnh xuống: "Lục Tụ, ngươi nói!"
Lục Tụ vội quỳ thụp xuống đất: "Bẩm lão phu nhân, giờ Tuất hôm nay, Tuyết Nhuế tỷ tỷ của Phù Dung viện đến Thanh Đại viện đưa lễ hộp hoa này."
"Nói là phu nhân hôm nay đi ngắm hoa, nhìn thấy hoa đẹp nên hái xuống đưa lễ..."
Tô Văn Khanh lạnh lùng nhìn chỗ hoa kia, nở nụ cười trào phúng: "Nhị ca ca đúng là thần cơ diệu toán, muội muội muốn nói chuyện gì thì biết được chuyện đó."
"Nghe nói nhà ngoại Nhị cữu mẫu cũng cực kỳ quyền quý, hóa ra là loại dáng vẻ keo kiệt này. Tô gia nhà muội tuy rằng là thương nhân, so ra kém hơn Vương gia tôn quý, nhưng mà sẽ không lấy ba cành hoa tàn ra làm lễ vật."
"Thuận tiện vứt bỏ luôn cả thân phận của mình."
Lời này nói ra vô cùng nặng, rốt cuộc thì Từ Tử Ngọc vẫn chỉ là một thiếu niên chưa hiểu nhiều chuyện.
Y nghe xong thì lập tức la lên: "Đương nhiên mẫu thân sẽ không như thế, những muội muội khác..."
"Những muội muội khác?" Tô Văn Khanh lộ ra vẻ không dám tin, nói: "Cho nên ý tứ chính là, hoa của những muội muội khác đều đủ hương đủ sắc, chỉ có đưa đến chỗ muội thì mới không tốt?"
Tô Văn Khanh mở to hai mắt nhìn Từ Tử Ngọc, đột nhiên duỗi tay che lại ngực, khóc không thành tiếng: "Cữu mẫu đây là vì cái gì? Bởi vì muội là nữ nhi của thương nhân cho nên khinh thường muội?"
"Nếu vốn đã không muốn cho muội, vậy cần gì phải đưa đồ các tỷ muội chọn thừa qua để nhục nhã muội..."
Từ Tử Ngọc đã lớn tới từng này rồi nhưng ngoại trừ phụ thân mình, y chưa từng chịu qua bị ai quở trách.
Lúc này bị những lời nói của Tô Văn Khanh dồn ép, y không khỏi giật mình hoảng sợ, không hiểu tại sao nàng đột nhiên nhanh mồm dẻo miệng như thế.
Mặc kệ y choáng váng, Từ lão phu nhân đã nổi giận: "Đưa đồ chọn thừa lại là như thế nào!"
Tô Văn Khanh mềm yếu ôm ngực, chậm rãi nói: "Tuyết Nhuế tỷ tỷ đến Thanh Đại viện, cháu gái thấy giờ đã muộn nên hỏi nàng đã đưa đến những viện khác chưa? Nếu còn chưa đưa thì sẽ không giữ nàng lại uống trà, tránh làm chậm trễ chính sự."
"Tuyết Nhuế tỷ tỷ lại nói đã đưa đến những viện khác rồi, bên con là chỗ cuối cùng."
Nàng vừa dứt lời, chén trà trong tay Từ lão phu nhân đã hung hăng bay văng ra xa, đập mạnh trên đất, nứt vỡ thành hai mảnh.
Trong một khoảnh khắc, toàn bộ người bên trong Thanh Phong Đường đều nín thở không dám náo động.
Ngay cả Từ Tâm Quỳ ngây thơ chưa hiểu sự đời, cũng được bà tử cúi xuống, lặng lẽ ôm ra ngoài.
Từ lão phu nhân thật sự phẫn nộ vô cùng.
Chuyện Vương thị đưa lễ vật hoa tươi bà lão đương nhiên biết rõ, dù sao hộp hoa đầu tiên được đưa đến Thanh Phong Đường.
Hiện giờ đã đưa hết cho mấy cô nương và cả hai di nương, đường đường là biểu tiểu thư, cháu ngoại duy nhất của Từ lão phu nhân thế mà là người nhận cuối cùng?