Cách đó không xa, thiếu niên thân mang cẩm y gào rống mắng to.
Thiếu niên khí phách ngày nào, giờ phút này lại có dáng vẻ thảm hại tới mức buồn cười cực kỳ.
Từ Tử Việt cười cười xoay người.
Vương thị trợn tròn hai mắt, lúc này mới biết hoảng sợ: “Dừng tay…Từ Tử Việt…"
"Tử Việt ngươi dừng tay…Ngươi buông tha cho cháu của ta...”
Từ Tử Việt thưởng thức con dao găm mới vừa nhận được tới tay, từng bước lại gần thiếu niên bốc đồng đang bị thị vệ ghìm chặt.
Thiếu niên cả người run lẩy bẩy nhìn chằm chằm vào hắn, đã không còn dũng khí như vừa rồi nữa, giống như đã phát điên, gào to với Vương thị.
“Tổ mẫu cứu con!! Mẫu thân cứu con...”
Giọt máu tí tách chảy xuống nhuộm đỏ áo bào, thiếu niên tay che lại cổ, lăn lộn trên mặt đất giống như chó dại.
Máu chảy đầy đất, lát sau ngừng giãy giụa.
Phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh Vương thị thét lên một tiếng, ngất lặng đi.
Đã chết, toàn bộ đều đã chết...
Mới hai mươi đã vào triều đình, ba mươi hai tuổi địa vị cực cao, trợ giúp tân đế đăng cơ, diệt trừ Thừa Văn Hầu phủ cùng cả nhà quyền thần Vương thị.
Từ đây quyền khuynh thiên hạ, không người địch nổi.
Tuy rằng Tô Văn Khanh là người đã chết một lần, nhưng nhớ tới dáng vẻ chậm rãi cầm dao găm của người nọ mà mặt điềm nhiên không đổi sắc, vẫn bất chợt lạnh gáy.
Nhớ đến dung mạo như ngọc kia, lại hơi sợ hãi.
Máu lạnh như vậy, Tô Văn Khanh không khỏi cảm thấy có chút may mắn.
Còn may nàng chết sớm, khi đó Từ Tử Việt còn chưa bước chân vào quan trường.
Hắn tàn nhẫn, một tay che trời, cũng không có nửa điểm quan hệ với nàng.
Lục Tụ thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình lúc thì trắng bệch, lúc thì lại đỏ hồng, cho rằng vừa rồi tiểu thư khiến Tuyết Nhuế mất hết mặt mũi, hiện tại nghĩ lại mới biết lo sợ.
Nàng ấy không khỏi hừ hừ hai tiếng: “Ban nãy nổi lên tính tình trẻ con, lúc này hối hận chứ gì.”
Nha đầu này! Tô Văn Khanh chưa kịp đánh nàng ấy, Lục Tụ đã cười hì hì né tránh.
Cầm lấy chiếc hộp trên bàn, nàng ấy vui vẻ mở ra: “Tiểu thư đừng không vui nữa, mau đến đây xem này!"
"Hoa mà Nhị phu nhân cố ý cho người đưa tới nhất định rất đẹp...”
Lời còn chưa nói hết, nửa câu sau đã không thốt ra miệng được nữa.
Vương thị yêu thích hoa cỏ, trong Phù Dung viên ở Thừa Văn Hầu phủ có đủ chủng loại, mỗi một mùa hoa đến đều sẽ có để hái xuống, đưa đến từng viện.
Nhớ tới lời Tuyết Nhuế đã nói, sau khi đưa hết cho bốn cô nương trong phủ thì mới đưa đến Thanh Đại viện, có thể nhìn ra nàng ta không nguyện ý tới mức nào.
Nhìn lại màu sắc và cánh hoa, hiện giờ đang là đầu hạ, vào đúng mùa trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, hoa sen, hoa nhài, mọi thứ đều có.
Thế nhưng xem hộp này lại nghèo nàn tới mức chỉ có ba bông hoa, hơn nữa còn là hoa hồng mộc mạc, bình thường tới nỗi còn không bằng hoa ngay trong sân viện mình.
Sau khi Lục Tụ mở hộp ra thì im lặng, ngay cả một nha hoàn như nàng ấy cũng nhìn ra được phần lễ này không có một chút phân lượng.
Trước kia, thời điểm còn đang ở Giang Nam cùng tiểu thư, Tô gia tài lực khổng lồ, lão gia lại yêu thương tiểu thư, chỉ cần Tô Văn Khanh liếc qua một thứ đồ gì tốt, ngày hôm sau nó sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.
Năm ấy, Tô Văn Khanh còn đích thân chăm sóc được cúc xanh hiếm có.
Tô gia chỉ thuộc giới thương nhân, còn không thèm làm ra loại hành động như thế này.
Thế nhưng đường đường là Thừa Văn Hầu phủ, lại chỉ đưa tới được ba bông hoa hồng qua loa lấy lệ.
Nhị phu nhân này muốn khi dễ các nàng đến khi nào!
Lục Tụ cầm hộp trong tay, hốc mắt bỗng dưng ươn ướt: “Tiểu thư, chúng ta trở về đi, nếu như để lão gia biết được, sẽ đau lòng lắm đó!”
Trong lòng Lục Tụ vô cùng khó chịu.
Tô Văn Khanh vốn tính tình yếu đuối, hiện giờ lại không có mẫu thân ở bên chăm sóc, còn bị coi là ăn nhờ ở đậu, cho dù ủy khuất tới đâu cũng chỉ dám khóc một cái chứ không nói gì nhiều.
Nhị phu nhân chính là túm lấy điểm này của tiểu thư nhà nàng để thả sức bắt nạt...
Tô Văn Khanh đã sớm biết trong chiếc hộp đựng thứ gì nên vô cùng bình thản, chẳng qua nghe nhắc đến phụ thân, đáy lòng lại khổ sở thương tâm.
Nàng vội lắc lắc đầu, ổn định tâm tư.
Cũng bởi nàng tính tình mềm yếu nên bị Nhị phu nhân áp bức suốt năm năm, lại thêm có Từ Tử Ngọc nên nàng luôn yên lặng chịu đựng, vọng tưởng ngày nào đó Nhị phu nhân có thể động tâm rồi đối với nàng tốt một chút.
Lại không nghĩ tới năm năm tâm huyết toàn bộ đều cho chó ăn, nàng vừa chết Nhị phu nhân đã vui sướng như điên, gấp không chờ nổi lo lắng hôn sự cho Từ Tử Ngọc.
Bà ta còn dùng chính bạc mà nàng mang vào Hầu phủ để lấy lòng Khánh Quốc Công phủ, bằng không, chỉ dựa vào chút của cải đó của Thừa Văn Hầu phủ thì đào ở đâu ra mười dặm hồng trang!
Sống lại một đời, nhưng nàng cũng chỉ có thời gian năm năm, hiện giờ không hề thích Từ Tử Ngọc, nàng cần gì phải kiêng nể Vương thị.
Nàng cần gì phải ủy khuất nhẫn nhục mọi nơi!
Tay phải cầm lấy chiếc hộp trên bàn, nàng hung hăng nghiến răng: “Lục Tụ, trang điểm!"
“Buổi tối mang theo phần lễ vật này, đến chỗ bà ngoại thỉnh an!”
——— ———
Tuyết Nhuế ra khỏi Thanh Đại viện, lặng yên không nói một lời.
Hai tiểu nha hoàn đi theo phía sau cũng không dám phát ra tiếng động, sợ sơ ý đụng chạm gì đó lại bị phạt, suốt đường đi còn không dám thở mạnh.
Tuyết Nhuế nào nghĩ tới hôm nay Tô Văn Khanh lại có thể nổi giận như thế.
Tính cách của Tô Văn Khanh nhu nhược yếu đuối, lại một lòng muốn Nhị phu nhân được vừa ý, mặc kệ xảy ra loại tình huống nào cũng chỉ biết ngậm miệng nhẫn nhịn.
Cho nên nửa năm nay mới có chuyện ai cũng có thể khinh miệt, vô lễ với nàng.
Hơn nữa đưa lễ vật đến Thanh Đại viện cuối cùng cũng có một phần nguyên nhân đó là, lúc ấy sắc trời đã tối, Tô Văn Khanh sẽ không tới Thanh Phong Đường nữa, cho nên lão phu nhân cũng sẽ không biết.
Chờ đến ngày hôm sau, hoa qua đêm đã tàn, Tô Văn Khanh càng sẽ không cài ra ngoài, cho nên thật ra nàng ta có đưa hoa tới hay không chẳng quan trọng.
——————————
“Quyền khuynh thiên hạ”: Quyền lực có thể nghiêng trời lấp đất cả thiên hạ.