Mở ra xem thử?
Giống như năm đó, đáy lòng nàng tràn đầy vui mừng, háo hức mở hộp ra để rồi nhìn thấy, bên trong đựng ba đóa hoa đã héo rũ tàn phai?
Tô Văn Khanh nàng vẫn còn nhớ rất rõ, Tuyết Nhuế cầm lên một nhánh hoa khô nhạt, cài trên tóc nàng, nói rằng thật hợp.
Thật hợp cái gì? Là thân phận thấp hèn hay thân thể hư nhược?
Thế nhưng ngày đó, mặc dù tủi thân tới cực điểm lại vẫn mạnh miệng cười nói cảm tạ, gọi Lục Tụ tới thưởng bạc.
Chỉ để lấy lòng Tuyết Nhuế, để nàng ta ở trước mặt Nhị phu nhân và Từ Tử Ngọc giúp nàng nói vài lời hay tiếng tốt.
Chỉ là không nghĩ đến, thứ nha hoàn này trước khi nàng đính hôn đã bò lên giường của Từ Tử Ngọc!
Chỉ bởi vì nàng thích Từ Tử Ngọc, cho nên nàng nhẫn nhịn, nhưng nhịn nhục nhiều năm như thế để đổi về thứ gì?
Lục Tụ bị thái độ khác thường của Tô Văn Khanh dọa cho hoảng sợ, đến nỗi mặt mũi trắng bệch, tiểu thư nhà mình bị cái gì kích thích sao?
Nếu như đám người bên phòng Nhị phu nhân ở trước mặt Nhị thiếu gia nói những lời không tốt về Tô Văn Khanh, vậy phải làm sao đây!
Nhị thiếu gia chỉ nói một câu nặng lời, tiểu thư đã khó chịu mất mấy ngày…
Vốn nàng ấy muốn khuyên bảo Tô Văn Khanh chủ động đến chỗ Nhị phu nhân nói vài lời êm tai, lại tặng chút đồ vật…
Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Tô Văn Khanh, nàng ấy lập tức ngậm miệng lại.
Biểu tình của Tô Văn Khanh thật sự rất kỳ quái, như là cực kỳ vui vẻ, rồi lại giống như thương tâm vô cùng, quá quái dị.
Lục Tụ vò khăn tay, nhỏ giọng gọi nàng: “Tiểu thư…”
Tô Văn Khanh nâng chén trà lên, vừa định uống một ngụm mới nhớ ra đây là Tuyết Nhuế ghét bỏ không uống.
Nàng nhấc mắt, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Lục Tụ thì không khỏi bật cười.
Lục Tụ cũng chỉ mới mười một tuổi, hẳn là đã bị dọa sợ, nàng nói: "Không cần lo lắng, pha trà đi.”
Chờ Lục Tụ đi ra ngoài, lúc này nàng mới ngắm nghía thật kỹ chiếc hộp trên bàn, rốt cuộc nhớ ra hiện tại đang là thời điểm nào.
Năm Chính Cực thứ mười tám, lúc này nàng mới chỉ mười hai tuổi.
Như đã hiểu ra chuyện gì đó, Tô Văn Khanh không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Vui là bởi nàng thế mà có thể sống lại lần nữa, buồn là bởi nàng thế nhưng chỉ có thời gian sống năm năm.
Thời gian trộm được này ngắn thật, không có cách nào được tận mắt chứng kiến sắc mặt của Vương thị khi Từ gia bị tịch thu gia sản.
Năm ấy Tô Văn Khanh chết bệnh, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, không có Hắc Bạch Vô Thường chờ đoạt hồn, cũng không có Mạnh Bà chờ ở cầu Nại Hà cho nàng một bát canh.
Nhìn thấy chính mình chết đi, nhìn thấy ngoại tổ mẫu già đi thật nhiều chỉ sau một đêm, nhìn thấy Nhị cữu mẫu làm thế nào cũng không khép được miệng đang nhếch cười.
Đương nhiên, cũng nhìn thấy Từ Tử Ngọc không đau không buồn.
Sau khi nàng lần nữa tỉnh lại, hóa ra bị nhốt bên trong Thanh Đại Viện, không ra được cũng không thể đầu thai.
Chân chính trở thành một cô hồn.
Cứ quanh quẩn ở đó, chớp mắt một cái, thời gian đã là mười ba năm.
Mười ba năm trôi qua ấy, là mười ba năm nàng chưa từng gặp qua Từ Tử Ngọc, nghe ma ma quét tước nói rằng, hai tháng sau khi nàng qua đời, Từ Tử Ngọc đã cưới đích tôn nữ của Khánh Quốc công.
Cho cháu gái của Khánh Quốc công đủ mặt mũi, mười dặm hồng trang đè ép một đám khuê tú Kinh thành.
Sau lại nghe nói, tình cảm phu thê của Từ Tử Ngọc vô cùng tốt, sau ba tháng thành thân thì đã có thai.
Yêu thương sâu đậm biến thành tuyệt vọng, tuyệt vọng biến thành thống hận.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, lần nữa nhớ lại Từ Tử Ngọc, vậy mà phát hiện năm tháng rung động đó sớm đã không còn chút dấu vết, tựa hồ chỉ còn lại căm hận.
Hồi tưởng lại mười ba năm làm một cô hồn dã quỷ, nụ cười trên môi Tô Văn Khanh ý vị thâm trường, sâu xa khó đoán.
Ai có thể đoán được thế tử Từ Tử Ngọc của Thừa Văn Hầu phủ dự thi khoa cử nhiều năm, liên tục vẫn không đỗ được tiến sĩ, cho đến khi Thừa Văn Hầu phủ suy tàn, y vẫn chỉ là thân phận tú tài.
Đáng nói hơn là, vị tỷ tỷ Quý phi của y ở trước mặt bệ hạ đã cầu xin cho y một chức vụ, không ngờ tới mới nhậm chức chưa được bao lâu đã đem về một vụ án tử.
Hơn phân nửa cái Thừa Văn Hầu phủ đã bị y làm cho mất hết, từ nay về sau dần rút lui khỏi vòng tròn quý tộc Kinh thành.
Mà năm ấy, trong phủ có thứ trưởng tử Từ Tử Việt, mười bảy tuổi ở sơ trung đạt được Giải Nguyên, khiến cho cả đám người của Thừa Văn Hầu phủ đều phải trợn trừng mắt mà ngước nhìn.
Từ đó về sau, hắn liên tiếp đỗ liền Tam Nguyên, tinh anh tuyệt học, mới hai mươi tuổi đã trở thành Trạng Nguyên. Bệ hạ khen ngợi không dứt lời, lập tức ban hôn với công chúa, phong thành phò mã.
Về sau lại chỉ trong vòng ba năm, hắn đã leo đến chức vị Đại Lý Tự thiếu khanh, mà khi đó Từ Hiền đang làm Hàn Lâm Viện hầu giảng cấp bậc ngũ phẩm.
Tô Văn Khanh chỉ gặp qua Từ Tử Việt một lần, lúc ấy đã là năm thứ bảy nàng chết.
Tân đế kế vị, Từ Quý phi Từ gia bị kết tội mưu phản, chịu tra xét nhà cửa, duy chỉ có một mình Từ Tử Việt thoát khỏi tội danh.
Có lẽ là mùi máu tươi phá tan giam cầm, Tô Văn Khanh trông thấy Từ Tử Việt đạp lên lớp tuyết đầu mùa, bước vào Từ phủ.
Thủ lĩnh Đội cấm quân vừa mới giết người như không thấy máu, lúc này thấy hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Từ đại nhân.
Giờ phút này Vương thị đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngày thường, chửi rủa cay nghiệt: “Từ Tử Việt ngươi cái đồ con hoang do tiện nhân sinh ra!"
"Ngươi tàn hại trung lương, chết không tử tế!”
Khóe môi Từ Tử Việt ngậm ý cười, đi từng bước đến gần.
Hắn quay đầu nhìn Thủ lĩnh cấm quân ở phía sau lưng, hỏi giọng bông đùa: “Từ gia thì tính là trung lương gì?”
Một đám người cùng cười vang, sắc mặt của Vương thị vì uất hận mà đỏ bừng lên.
Lại thấy ánh mắt của Từ Tử Việt chuyển đến trên người Vương thị, tay rút kim trâm từ trên tóc xuống.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, cây trâm vàng rực chói đâm vào má trái của Vương thị, đâm thật sâu.
Tiếng thét chói tai xen lẫn tức giận mắng chửi, ồn ào hỗn loạn vang vọng khắp Thừa Văn Hầu phủ.
Vương thị thiếu chút nữa ngất xỉu đi vì đau đớn, bàn tay ôm chặt lấy mặt, máu thịt lẫn lộn trên mặt bà ta, giống như lệ quỷ quay cuồng, quá khiến người kinh hãi.