Khung lời thoại trên đầu Tô Vãn Kiều đập vào mắt khiến Phó Diệc Sơ chấn kinh, mặc dù đã nỗ lực duy trì nhưng biểu cảm trên mặt anh ta đã gần vỡ vụn hoàn toàn.

Anh ta nhịn không được quan sát biểu cảm của những người xung quanh, phát hiện ở chỗ này không có ai lộ ra biểu tình kỳ quái.

Trong nháy mắt anh ta kịp phản ứng lại, anh ta là người duy nhất nhìn thấy dòng chữ xếp hàng trên đầu Tô Vãn Kiều.

Nhân vật phản diện…?

Em ba…?

Mình là em ba của anh cả, cho nên anh cả chính là nhân vật phản diện kia?

Mà lúc này Phó Diệc Sơ có ngu ngốc tới mức nào cũng bắt đầu phản ứng được, Tô Vãn Kiều - người phụ nữ này đang chửi mắng anh ta!

Anh ta vừa định mở miệng nói gì đó, thang máy vừa lúc đã đến tầng cao nhất là văn phòng của Tổng giám đốc.

Phó Hoài Yến và Tô Vãn Kiều sánh vai nhau đi ra ngoài, Phó Diệc Sơ với sắc mặt khó coi theo sát sau mông.

Phó Hoài Yến hiển nhiên cũng đọc được nội dung ban nãy trên đầu Tô Vãn Kiều, có nhắc tới Phó Diệc Sơ, lại nhớ tới thằng nhóc này thế mà dám tiết lộ giá cả đấu thầu ra bên ngoài.

Anh nóng nảy muốn biết rõ, rốt cuộc thân phận “nam nữ chủ” mà nội tâm Tô Vãn Kiều đề cập tới cuối cùng là kẻ nào, lại có năng lực uy hiếp được Phó gia.

Nếu như để cho anh biết được thân phận của đối phương, anh sẽ ngay lập tức bóp chết bọn họ triệt để từ trong trứng nước!

Đáy lòng Phó Hoài Yến tạm buông lỏng một chút, bởi vì những tin tức Tô Vãn Kiều độc thoại trong lòng đều nói là “sắp tới”.

Cho nên, hiện tại nam nữ chính hẳn là còn chưa đạt được thành tựu gì quá xuất sắc, chưa đủ đem lại uy hiếp gì tới anh.

Vừa bước vào văn phòng rộng lớn xa hoa, Phó Diệc Sơ đã không nhịn thêm được nữa, muốn ngay lập tức đến chỗ Tô Vãn Kiều để tính sổ những lời ban nãy cô nghĩ anh ta.

Thế nhưng Phó Hoài Yến toàn thân lạnh băng dọa người còn nhanh hơn anh ta một bước, trực tiếp đặt tập văn kiện xanh lam trong tay xuống bàn làm việc.

Nói là đặt xuống, một tiếng “bộp” vang lên lại cực kỳ dữ dội.

Trong phòng làm việc vốn đang rất an tĩnh, động tĩnh này vừa phát ra, trái tim những người đang có mặt ở đây đều đồng loạt nhảy “thịch” lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.

Bao gồm cả Phó Diệc Sơ và trợ lý của anh ta, tất cả đều bị dọa đến mức không dám hít thở mạnh, sợ hãi bạo quân này sẽ nhìn trúng mình để trút giận.

Tô Vãn Kiều thì vẫn còn tốt, cô căn bản không sợ nhân vật phản diện, có lẽ là do đã xem quá nhiều truyện chủ đề tổng giám đốc, nam chính nam phụ gì đó đều có đủ.

Đọc nhiều rồi nên thấy cũng bình thường, cho nên biểu hiện tương đối bình tĩnh.

Giọng nói lạnh lùng của Phó Hoài Yến bất ngờ vang lên: “Ai là người phụ trách kế hoạch đấu thầu hạng mục khu đất Diên Nam?”

“Anh cả, là em.” Phó Diệc Sơ lên tiếng.

Trong đầu anh ta cũng bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại, xem mình có gây ra sai sót gì hay không, nhưng trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra được vấn đề gì.

“Chúng ta đấu thầu với giá tiền bao nhiêu?”

“13 tỷ 500 triệu.”

Phó Hoài Yến nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đến đây nói cho anh nghe thử, tại sao tập đoàn Phó thị muốn thắng thầu hạng mục này?”

“Tại sao phải chọn khu vực này?”

Đáy lòng Phó Diệc Sơ hoảng loạn.

Trước đó không phải mọi người đều đã bàn họp kỹ lưỡng rồi sao, vị trí của mảnh đất này vô cùng thuận lợi, có rất nhiều công ty đều muốn tranh đoạt hạng mục này.

Nếu như Phó thị đấu thầu thành công, dự tính sẽ đem về lợi nhuận trị giá hàng trăm tỷ.

Anh cả không có khả năng không biết những điều này, cho nên anh ta thật sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bảo anh ta phân tích ra ưu thế của khu vực đấu thầu kia, đối với anh ta cũng không phải là vấn đề khó khăn.

“Diên Nam Tân Thành năm sau sẽ được quy hoạch lại. Trong vòng ba đến năm năm, sẽ có thêm mười lăm trường tiểu học, tám trường trung học, mười hai bệnh viện, cùng với mười lăm trạm tàu điện ngầm, trạm xe buýt, cùng bảy trung tâm thương mại.”

“Đồng thời giá nhà xung quanh cũng sẽ tăng vọt, từ năm ngàn mỗi mét vuông, biến thành mỗi mét vuông dao động từ 1 đến 2,5 vạn.”

"Chúng ta tiến hành dự đoán chuyên sâu, hạng mục này sau khi đấu thầu thành công, ước tính sẽ mang lại lợi nhuận hàng trăm tỷ đồng cho tập đoàn Phó Thị."

Anh ta vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều lập tức lại xuất hiện một khung lời thoại nội tâm.

[Cha mẹ ơi! Cái đầu đất này thế mà hiểu rõ được hạng mục kia có thể thu về bao nhiêu lợi ích. Tuy nhiên vẫn đi trợ giúp người ngoài, tiết lộ giá cả đấu thầu của công ty cho nữ chính biết.]

[Sống bao nhiêu năm trên cuộc đời, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến được loại tình huống này, chưa từng gặp được người ngốc nghếch như thế.]

[Cũng nhờ có đầu đất này làm nội ứng, cuối cùng nam nữ chính chỉ tiêu tốn có 13 tỷ 505 triệu. So với Phó thị chỉ nhiều hơn 5 triệu thôi…]

[Năm triệu! Đây là vũ nhục ai hả, còn không bằng giá một bộ vest của Phó Hoài Yến đấy, Phó Diệc Sơ cái đồ đần này thật đúng là đáng chết.]

“....”

Nội dung khung thoại này vừa hiện ra, Phó Hoài Yến siết chặt nắm đấm trong tay.

Đáy lòng chỉ có một ý nghĩ là muốn đánh Phó Diệc Sơ một trận nhừ tử, nhìn xem trong não của đầu đất này rốt cuộc đang chứa cái gì.

Chờ chuyện này qua đi, anh nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ lại em ba.

Em trai đã lớn mà không chịu giáo huấn, quả thật là muốn lật trời tạo phản mà!

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải truy tìm được nữ chính đến cùng là ai đã, muốn thoát khỏi lòng bàn tay số mệnh, trước mắt vẫn cần nhịn xuống.

Phó Diệc Sơ không biết bản thân vừa mới tránh thoát được một kiếp.

Thời điểm đọc được nội dung trong khung thoại, anh ta cũng hoàn toàn bị dọa sợ, liếc nhìn Tô Vãn Kiểu bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Người phụ nữ này đang nói nhảm cái gì thế?

Anh ta làm sao có thể ngu ngốc đến mức tiết lộ giá cả đấu thầu cho những người khác biết!

Sau đó anh ta lại không khống chế nổi bản thân, phải liếc nhìn sắc mặt của anh cả.

Anh ta âm thầm cảm thấy may mắn, anh cả không nhìn thấy thứ kỳ quái kia, nếu không khẳng định sẽ đập anh ta chết ngay tại chỗ.

Thế nhưng Phó Diệc Sơ vẫn có cảm giác toàn thân ngày càng rét lạnh.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, dường như ánh mắt anh cả nhìn anh ta ngày càng đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta luôn vậy.

Đúng rồi, nhất định là ảo giác, là ảo giác mà thôi!

Không cần tự mình dọa mình.

[Nữ chính rất nhanh sẽ hẹn Phó Diệc Sơ ra ngoài uống rượu, mượn cơ hội chuốc say anh ta, sau đó bóng gió mình bị ba bạo lực gia đình, khóc khổ sở, sử dụng khổ nhục kế.]

[Mà Phó Diệc Sơ sau khi say rượu, thần trí mơ hồ, đã lỡ miệng nói ra giá cả đấu thầu cuối cùng của Phó thị, giúp cho đối phương có cơ hội lợi dụng.]

[Cho nên mới nói, tên đầu đất này đúng thật là vô dụng. Người khác bán anh ta đi, anh ta còn vui vẻ đếm tiền thay người ta là có thật, một chút cũng không sai.]

[Nếu như đầu óc cậu em ba có thể thông minh hơn một chút, bằng một nửa dung tích của bình keo xịt tóc thôi cũng được, vậy thì tập đoàn Phó thị cũng không đến mức bị mấy kẻ phá hoại này làm cho phá sản.]

[Lại nói, Phó Hoài Yến bỏ mạng thật oan uổng! Phó Diệc Sơ chính là một trong những kẻ chủ lực, cũng bởi anh ta quá si ngốc mà, bị người bẫy gạt mà cũng không biết.]

[Dạng này có mà đem não hắn mổ ra, đưa tặng Zombie có khi Zombie cũng chê không thèm ăn.]

“…”

Hai anh em họ triệt để trầm mặc.

Phó Hoài Yến nhìn trái nhìn phải, mặc dù em trai si ngốc này không có khả năng tự mình gây ra tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng nếu một ngày nào đó thật sự phát sinh toàn bộ sự việc kia, vậy không còn biện pháp nào khác. Anh dứt khoát phải đại nghĩa diệt thân thôi, chính anh sẽ ra tay trước để chiếm lợi thế.

Diệc Sơ, là anh cả có lỗi với em, anh cả nhất định sẽ sắp xếp cho em bệnh viện tốt nhất!

Cả người Phó Diệc Sơ run rẩy, anh ta là tức giận đến run rẩy, bởi vì anh ta không hề cảm thấy đầu óc mình ngu ngốc như Tô Vãn Kiều vừa nói.

Hạng mục đấu thầu quan trọng như vậy, anh ta làm sao lại có thể tiết lộ thông tin cho người ngoài?

Thật là lời nhảm nhí, vô căn cứ!

Lại nói nữ chính đến tột cùng là ai, anh ta sẽ không uống rượu, không phải được rồi sao?

Mặc kệ cô ta có là ai đi nữa, bắt đầu từ bây giờ anh ta quyết không uống một giọt rượu nào.

Phó Diệc Sơ vốn còn đang tức giận, nhưng nghĩ tới điều gì đó, sự tức giận nhất thời bị dẹp sang một bên.

Anh ta vừa chú ý tới trong khung thoại có một câu: “Phó Hoài Yến chết thật oan uổng.”

Tại sao anh cả lại chết?

Làm sao có thể!

Nói bậy, anh cả vẫn luôn khỏe mạnh, thân thể của anh cả còn mạnh hơn so với con trâu, căn bản không có khả năng gặp nạn.

Nhịp tim của Phó Diệc Sơ đập vô cùng mạnh mẽ, lý trí nói với anh ta rằng chuyện này là không thể nào, nhưng trong lòng lại cứ xuất hiện dự cảm bất tường.

Nếu như anh cả thật sự sẽ gặp nạn bỏ mạng thì làm sao bây giờ, nếu như toàn bộ nội dung độc thoại trên đầu Tô Vãn Kiều đều là sự thật, thì phải làm sao?

Không lẽ anh cả bởi vì anh ta để lộ giá cả đấu thầu ra ngoài, sau khi rời khỏi đây thì đã bị chọc cho tức chết?

Sắc mặt Phó Diệc Sơ bỗng nhiên đột biến, bởi vì anh ta chợt có dự cảm vô cùng mãnh liệt về loại khả năng này.

Tô Vãn Kiều không phải nói anh ta là chủ lực sao, xem ra thật sự có khả năng lớn là anh ta…

A, hóa ra là như vậy sao, sự thật là anh ta chọc anh cả mình tức chết…

Nếu để cho anh chị em khác biết được chuyện này, còn có thể tiếp nhận anh ta sao?

Phó Diệc Sơ hiện tại đã chìm trong suy tư, không biết "nữ chính" trong khung thoại có thân phận thế nào, đến tột cùng là ai.

Phó Hoài Yến cũng muốn từ trên người Phó Diệc Sơ biết được thân phận của nữ chính, bởi vì lời độc thoại đã nói đối phương sẽ tự tìm đến em ba.

Cho nên, nữ chính hẳn là người em ba quen biết.

Nghĩ đến đây, anh lại bắt đầu tức giận, em ba vậy mà làm việc không đàng hoàng như thế, còn đi giao lưu với những người không đứng đắn kia.

Hay là anh trực tiếp ném Phó Diệc Sơ tới Châu Phi thôi, tránh cho anh ta gây thêm nhiều chuyện phiền lòng khác.

Đối với hạng mục khu đất Diên Nam, Phó Hoài Yến mở thêm một cuộc họp bàn khác.

Hiện tại anh không có ý định dùng giá cả đấu thầu ban đầu, anh muốn lợi dụng Phó Diệc Sơ để dẫn dụ đối phương lộ ra.

Phó Diệc Sơ thành thật chịu đựng một trận giáo huấn từ Phó Hoài Yến, anh ta vừa định rời khỏi phòng làm việc của anh cả thì đúng lúc này, điện thoại bất ngờ vang lên.

Anh ta theo phản xạ muốn từ chối cuộc gọi.

Nhưng nhìn đến tên của người gọi, biểu tình trên mặt lại biến thành ôn nhu, vô thức muốn nghe điện thoại.

[Trực giác nói cho mình biết, loại biểu tình lúc này trên mặt cậu ba, chứng minh người đang gọi đến chính là nữ chính.]

Cả người Phó Hoài Yến chấn động, ánh mắt lập tức nhìn về phía Phó Diệc Sơ.

Phó Diệc Sơ cũng bị đoạn câu từ này dọa đến run lẩy bẩy, điện thoại bay thẳng ra phía xa.

Đột nhiên bị ánh mắt như muốn giết người của anh cả dán chặt lên, anh ta cảm thấy sau khi nghe xong cuộc gọi này, anh cả sẽ lập tức lao đến đánh gãy chân anh ta.

Phó Diệc Sơ hoảng sợ, trực tiếp mặc kệ cuộc gọi đến, mà điện thoại rơi trên đất vốn cũng không còn phát ra tiếng chuông rồi.

Những quản lý khác cũng không biết tại sao Phó Diệc Sơ đột nhiên trở nên khẩn trương, nhưng vẫn đều bị lây nhiễm sợ hãi đến mặt mày tái mét.

Phó Hoài Yến nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn vào ảnh đại diện trong giao diện nhỡ cuộc gọi trên điện thoại của em ba.

Giang Nhược Ninh.

[Oa, quả nhiên là nữ chính, xem ra nữ chính đã bắt đầu tiến hành kế hoạch đầu tiên, lại nói đầu đất Phó Diệc Sơ cũng chỉ là liếm chó số hai, Phó Vân Kỳ mới là liếm chó số một, còn có liếm chó số ba Phó Dư Trạch... Liếm chó số N XXX.]

[Nhờ vào hào quang của nữ chính, phần lớn đàn ông đã gặp qua nữ chính, đều sẽ không thể kiềm chế được yêu thích cô ta.]

[Ngoại trừ nhân vật phản diện hết đất diễn quá sớm, không có tuyến tình cảm, những người đàn ông khác không ai may mắn thoát khỏi được.]

[Chuẩn bị vào đường đưa chính là Phó nhị thiếu gia, Phó tứ thiếu gia, toàn bộ đều phải đầu hàng trước váy nữ chính, vì cô ta mà anh em tranh giành, thương tổn lẫn nhau.]

[Nhà họ Phó bị quấy nhiễu đến rối loạn, rơi vào tình trạng phá sản cũng không phải không có nguyên nhân.]

“…”

Trầm mặc.

Trong lòng Phó Diệc Sơ lặng lẽ thắp một ngọn nến cho anh hai và em tư của mình, vì một người phụ nữ mà khiến cả nhà nhiễu loạn rồi phá sản.

Thật không ra thể thống gì!

Rốt cuộc thì phụ nữ sao có thể quan trọng bằng sự tồn tại của gia tộc?

Nhưng anh ta như vừa nghĩ ra cái gì, ánh mắt dừng ở trên cái tên Giang Nhược Ninh, biểu tình đột nhiên lộ ra vẻ dao động.

Mặc dù anh ta đúng là có chút tình cảm với Giang Nhược Ninh, nhưng sau khi tiếp nhận đống tin tức từ độc thoại của Tô Vãn Kiều, anh ta giống như bị một gáo nước lạnh xối thẳng vào lòng, nháy mắt đã tỉnh táo.

Anh ta tuyệt đối sẽ không bởi vì Giang Nhược Ninh mà bán rẻ gia tộc họ Phó.

Nhưng nếu như anh hai và em tư thật sự bị Giang Nhược Ninh mị hoặc, anh ta cũng không ngại bỏ qua tình thân, xử người đúng tội.

Phó Hoài Yến tất nhiên cũng có ý nghĩ này, anh thật sự đã bị tức giận lên tới não, anh chưa từng bị chọc tức như lúc này!

Anh có ba đứa em trai ruột, mỗi đứa đều là nhân tài xuất chúng trong từng lĩnh vực, từ nhỏ đã được tài nguyên tốt nhất của gia tộc bồi dưỡng trưởng thành.

Anh an tâm nhìn bọn chúng dần trở nên ưu tú.

Vì cái gì lớn lên đều dây dưa với cùng một người phụ nữ!

Thật tức chết anh!

Được thôi, đã như vậy.

Phó Hoài Yến hít một hơi thật sâu, nếu như đám em trai ruột của anh cuối cùng thật sự bởi vì một người phụ nữ, cùng đem nhau ra tranh đấu, vậy cũng đừng trách người làm anh cả là anh vô tình.

Anh cả sẽ tống cả ba đứa sang Thái Lan, đổi thành ba cô em gái trở về!

Phó Hoài Yến càng nghĩ càng thấy ý tưởng này quá tuyệt vời.

Đây chính là biện pháp tốt nhất để mấy thằng nhóc này thanh tâm quả dục.

Đến lúc đó nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất.

Phó Diệc Sơ đang hồi phục lại tinh thần, đột nhiên cảm giác lạnh buốt cả người, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch.

Hình như, trên thân thể có cái gì đó rất trọng yếu, đang muốn rời bỏ anh ta…

Bận rộn một hồi cũng xong việc của công ty.

Trước đó Phó Hoài Yến đã đồng ý sẽ cùng Tô Vãn Kiều đi dạo phố.

Lúc này Phó Diệc Sơ cũng muốn đi theo hai vợ chồng họ, bởi vì anh ta còn muốn đọc trộm tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, thu thêm càng nhiều tin tức.

Mà hiện tại Phó Hoài Yến hoàn toàn chán ghét đứa em trai mà đến chó cũng ngại giùm này, nhưng lại nghĩ nếu Phó Diệc Sơ đi theo, biết đâu Tô Vãn Kiều sẽ độc thoại trong lòng thêm nhiều tin tức.

Anh trừng mắt liếc nhìn một cái, không muốn nói chuyện.

Tô Vãn Kiều thì vẫn đang chìm đắm trong mộng ảo của mình.

Lát nữa cô nhất định phải khiến cho Phó Hoài Yến tốn nhiều máu một chút, mua cái gì cũng phải mua thứ đắt tiền nhất.

Dù sao cô cũng là Phó phu nhân, mỗi lần tham dự thương yến có Phó gia nguyên chủ vẫn luôn mua về bộ lễ phục mới.

Tô Vãn Kiều đi ở phía trước hai người đàn ông kia.

Cô bắt đầu ghé thăm mọi cửa hàng cao cấp nổi tiếng, rất nghiêm túc lựa chọn lễ phục cùng các loại phụ kiện, đồ trang sức xa hoa.

Đang lúc lựa lên lựa xuống, đột nhiên nhìn thấy từ ngoài cửa có hai cô gái cùng nhau đi vào.

Cả hai đều mặc những bộ quần áo tinh nhã, dáng vẻ xinh đẹp, trong đó một người còn trông rất quen mắt.

Thời điểm người đó nhìn thấy Phó Diệc Sơ, ánh mắt lập tức lóe lên sự vui mừng, khi mở miệng thì nghẹn ngào ủy khuất nói:

“Anh Diệc Sơ, em đã gọi điện thoại cho anh, sao anh không nghe máy của em!”

Tô Vãn Kiều ngạc nhiên.

[Không nghĩ tới đến đây sẽ gặp được nữ chính, không lẽ để xuất hiện tình tiết Giang Nhược Ninh lợi dụng được giá cả đấu thầu từ chỗ Phó Diệc Sơ, kịch bản nhất định sẽ cho bọn họ tình cờ gặp gỡ sao.]

[Mà hình như đoạn này cũng có đất diễn của mình, trong một tiệm đồ cao cấp, nguyên chủ nhìn trúng một bộ lễ phục giới hạn để tham dự thương yến. Kết quả nữ chính và em gái cô ta cũng vừa vặn có mặt, nhất định phải có được bộ lễ phục này, trong khi lễ phục chỉ có duy nhất một bộ.]

[Nguyên chủ bị em gái nữ chính kích thích vài câu, trực tiếp tát cho cô ta một cái, đánh thẳng vào mặt em gái Giang Từ Tuyết.]

[Người qua đường phụ trợ nữ chính sớm đã chuẩn bị tốt, quay chụp video đăng tải lên mạng, cư dân mạng đổ xô vào bạo lực ngôn từ với mình, nói mình bắt nạt con gái nhà họ Giang, còn để lộ thông tin cá nhân của mình.]

[Thông qua chuyện này, Phó gia càng thêm chán ghét mình, chẳng qua lúc này điểm khác biệt duy nhất so với nguyên tác chính là, Phó Diệc Sơ vốn phải cùng xuất hiện với chị em Giang Nhược Ninh, hiện tại lại không diễn ra như thế.]

[Thực tế cậu ba đã cùng đến đây với mình và Phó Hoài Yến, thêm nữa trong kịch bản gốc thì Phó Hoài Yến cũng không có mặt ở đây, anh cử đại một người đi mua lễ phục với mình.]

[Tiếp theo, trong vụ việc bị bạo lực mạng mang tiếng xấu này, toàn bộ cẩu trung thành của nữ chính đều đến dạy dỗ mình, nói người chị dâu cả này cay độc tùy hứng, yêu cầu mình phải xin lỗi em gái Giang.]

[Tuyệt vời! Dựa theo tiến trình của cốt truyện, đã sắp đến đoạn ly hôn rồi, khi ấy mình sẽ ôm tiền chạy luôn…]

“…”

Phó Hoài Yến nhìn từng dòng nội tâm trên đầu Tô Vãn Kiều, đáy mắt ánh lên sự tàn nhẫn.

Đầu tiên là trừng mắt với một trong những liếm cẩu Phó Diệc Sơ, sau đó là rời mắt về phía Giang Nhược Ninh, trong mắt hiện lên sự âm trầm khó thấy.

Hóa ra là nhà họ Giang?

Thật sự là không biết trời cao đất dày.

Anh quay đầu nhìn bảo an bên cạnh, lặng lẽ ra hiệu.

Mười người vệ sĩ một thân áo đen đột nhiên vây vòng quanh, chặn lại bước chân của Giang Nhược Ninh sắp tới gần.

Còn vài vệ sĩ khác thì nhanh chóng tìm kiếm trong đám người ở xung quanh, nhìn thấy có một cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang che mặt, trên tay cầm điện thoại đang quay chụp.

Bọn họ trực tiếp tịch thu điện thoại, xóa bỏ nội dung bên trong.

Vệ sĩ không bày ra bất kỳ loại cảm xúc nào, lạnh nhạt nói với chị em Giang Nhược Ninh: “Cửa tiệm này ông chủ của chúng tôi đã bao phòng, không cho phép những người khác vào mua.”

“Mời mọi người nhanh chóng rời khỏi đây.”

"???"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play