Bầu không khí có chút xấu hổ.
Phó Hoài Yến không thể không chú ý đến khung thoại ngay trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều, sự hiện diện của nó quá mức rõ ràng.
Dòng chữ trong khung thoại vừa lớn vừa nổi bật, chỉ cần không phải hai mắt bị mù thì ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một lần nữa, anh nhìn chằm chằm vào Tô Vẫn Kiều, ánh mắt dán chặt như đang ngẫm nghĩ xem, đây rốt cuộc là tình huống gì.
Những câu chữ đó hiển hiện quá rõ trên đầu Tô Vãn Kiều, trong khi thực tế anh hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Cho nên, đây có thể chính là những suy nghĩ chân thật trong lòng cô?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh đã khiến anh nhịn không được, tiếp tục dán mắt lên người Tô Vãn Kiều.
Trên mặt cô không có một chút biến sắc nào, điều này càng khiến lòng anh có thêm nghi ngờ.
Thoạt nhìn biểu tình của người phụ nữ này rất điềm tĩnh nghiêm túc, nếu không phải nhìn thấy những dòng thoại trên đầu cô, thật sự rất khó để tưởng tượng ra nội tâm của người phụ nữ lại là cái kiểu kia.
Anh nhìn Tô Vãn Kiều một cái thật sâu, tranh thủ chút thời gian phủ thêm một chiếc áo ngủ lên người mình, che đi phần cơ bắp trên thân thể.
Anh nhanh chóng đi vào gian phòng thay đồ, như thể chậm trễ một giây thôi thì trên người anh sẽ mất đi một miếng thịt vậy.
Tô Vãn Kiều nhìn mà thấy có chút kỳ quái, sao lại nóng vội như thế?
Cô còn chưa nhìn đủ đây này.
[Cơ bụng thật đẹp mắt, nếu có thể thử chạm tay vào thì tốt rồi.]
Phó Hoài Yến: “...”
“Đã biết, em ra ngoài trước đi.”
“Được. Vậy Hoài Yến, nhớ phải uống canh.” Tô Vãn Kiều nhẹ nhàng nói.
Anh đóng cửa phòng thay đồ lại, các khớp xương ngón tay hiện lên rõ ràng.
Bàn tay anh nắm chặt lại rồi buông ra, như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Tô Vãn Kiều đặt bát cánh xuống bàn, có cảm giác hôm nay Phó Hoài Yến hình như hơi khác thường.
Trước đây khi nguyên chủ đưa canh cho anh, anh sẽ luôn tỏ ra khó chịu, biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn.
Tô Vãn Kiều lắc lắc đầu, không cần phải tìm hiểu tính khí của người chồng phải diện như thế nào.
Hiện tại nhiệm vụ của cô xem như đã được hoàn thành, cô cứ rời đi thôi.
Phó Hoài Yến đã đổi sang một bộ tây trang, toàn thân thanh lãnh và khí phái.
Dáng người anh hoàn mỹ, ngũ quan sắc nét, trên cơ thể còn toát ra mùi hương gỗ nhàn nhạt, kết hợp với phong cách của trang phục càng thêm tuấn lãng cuốn hút.
Người đàn ông này, dù là thân thể hay gương mặt thì đều hoàn hảo không chút khuyết điểm, giống như một tác phẩm xuất sắc mà ông trời tạo ra vậy.
Tô Vãn Kiều đứng ở trên hành lang nhìn thấy anh đi xuống tầng, ánh mắt cô không khỏi loé lên tia tiếc hận, thậm chí còn có thêm chút đồng cảm.
[Bộ dáng đẹp trai như thế thì cũng có ích gì, còn không phải vẫn sẽ chết sớm hay sao, không bảo lâu nữa vẫn phải bỏ mạng mà thôi.]
[Để đếm cho, xem còn mấy ngày nữa nhà họ Phó sẽ phá sản đây này. Mình cũng không thể cứ ở đây mãi được!]
[Lát nữa mình cũng phải đến trung tâm thương mại mua sắm thôi! Vàng bạc, châu báu, trang sức cao cấp, đồ hiệu xa xỉ,…Chị đến đây!]
Phó Hoài Yến đang bước xuống cầu thang: “……”
Những nội dung câu chữ vừa rồi trên đầu Tô Vãn Kiều khiến anh lập tức biến sắc.
Cô đang nói về anh sao?
Cô nói anh sẽ sớm ngày đi lãnh cơm hộp, bỏ mình oan uổng?
Anh lại còn có thể trơ mắt nhìn nhà họ Phó lâm vào tình trạng phá sản!
Sao có thể tin được!
Phó gia có một công ty bảo an cao cấp nhất, thân phận chủ tịch của tập đoàn Phó thị khiến an toàn của anh được bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi giây mỗi phút đều có vệ sĩ kề cạnh.
Không ai có thể tiếp cận anh.
Sức khoẻ của anh cũng vô cùng tốt, không có một vấn đề gì cả.
Nhà họ Phó là một gia tộc lớn mạnh danh giá, ngay cả so sánh với những phú hào quốc tế cũng phải đứng hàng đầu, danh tiếng ở trong nước tuyệt đối cao.
Tập đoàn Phó thị càng là một con quái vật khổng lồ, tài lực dồi dào như vậy, số liệu hiện tại đang phát triển rất tốt, hoàn toàn không có chút dấu hiệu lâm nguy.
Người phụ nữ này căn bản là nói năng nhảm nhí!
Anh không thể nghĩ ra nổi lý do nào có thể khiến mình gặp nạn, rồi đột ngột bỏ mạng.
Dưới sự bảo vệ của công ty bảo an cao cấp nhất, cho dù là thuê người đến giết thì khả năng làm hại được ảnh cũng rất thấp.
Phó Hoài Yến nhìn về phía Tô Vãn Kiều, chân mày nhíu lại, cảm thấy lời cô nói ngày càng ngông cuồng, dường như trong tính cách của cô đã có một sự thay đổi rất lớn.
Nếu không phải anh đột nhiên có thể đọc được suy nghĩ của cô, cô còn định lừa gạt anh đến khi nào đây!
Nội dung thoại trên đầu Tô Vãn Kiều lại bất ngờ thay đổi.
Nhìn theo bóng lưng Phó Hoài Yến đi xuống cầu thang, Tô Vãn Kiều trùng hợp thấy trên tay anh cầm một cặp tài liệu màu lam, đặt lên bàn trà.
Ở góc độ này, cô vừa vặn có thể đọc được chút nội dung ở trên tập văn kiện.
Bản kế hoạch đấu thầu khu vực Diên Nam.
[Khu vực Diên Nam, cái tên này hình như có chút quen? A, nhớ ra rồi, đây không phải là mảnh đất giúp nam nữ chính nhặt được chỗ tốt sao?]
[Ngay từ đầu, Phó Hoài Yến đã rất tự tin mình sẽ đấu thầu thành công, nhưng giá cả của Phó thị đã bị Phó Diệc Sơ ở sau lưng tiết lộ cho nam nữ chính.]
[Sau đó, khu vực này được hai người họ khai thác triệt để, kiếm về được rất nhiều lợi ích, từ đây nam nữ chính đã có vốn để bắt đầu tranh đoạt. Nếu không có khởi đầu này, làm gì có nhiều câu chuyện kéo theo phía sau.]
[Nói đến, Phó Hoài Yến cũng đáng thương thật. Bản thân rõ ràng là một vương giả nhưng trên người phải mang vỏ ốc. Năng lực của anh xuất sắc tới đâu cũng không ngờ được Phó thị có nội ứng, không ngừng cản trở anh từ chính bên trong.]
[Anh phải bỏ mạng cũng do Phó Diệc Sơ góp một phần sức cho nam nữ chính mà. Ai mà ngờ được chứ, người hại chết mình lại chính là em trai ruột của mình, nếu mà anh biết được sự thật tàn khốc này sẽ phải tiếp nhận làm sao đây.]
Phó Hoài Yến đã đọc được toàn bộ nội dung trên đầu Tô Vãn Kiều: “…”
Nội tâm của anh đã bị khiếp sợ.
Những thông tin này thật quá khó tin.
Anh làm sao mà có thể tin được, đứa em trai ruột của anh - Phó Diệc Sơ, sẽ liên hợp với người ngoài để hại anh mất mạng?
Trong ấn tượng của anh, anh em bọn họ đều là người nhà họ Phó, cho dù tình cảm không sâu thì vẫn có cùng huyết thống, mấy anh em ở chung coi như hòa hợp.
Với tư cách là anh cả trong nhà, anh tự nhận mình chưa bao giờ bạc đãi các em, cho dù là tài sản hay quyền kế thừa thì đều được phân chia rất công bằng.
Anh còn từng thề rằng, sẽ không để những chuyện ruột thịt huyết thống tổn thương lẫn nhau xảy ra trên người nhà họ Phó.
Mà lúc này, những dòng chữ hiện ra trên đầu Tô Vãn Kiều khiến anh cảm thấy toàn thân chấn động, rất khó để tin tưởng.
Chúng khiến anh cảm thấy thống khổ.
Bất kể có như thế nào, em ba cũng là đứa nhỏ anh nhìn từ lúc bé đến khi lớn lên.
Mặc dù đôi lúc thằng bé có hơi ngang bướng, nhưng bản chất không phải loại người ác độc, sao có thể xấu xa đến mức ngay cả anh trai ruột cũng muốn hại tới chết.
Chuyện này đúng sai như thế nào, anh đều muốn đích thân xác nhận lại.
Huống chi Phó Hoài Yến vẫn cảm thấy rất khó hiểu mờ mịt, nếu như nói em ba có thể sẽ trở thành cái dạng này, vậy anh thật sự không nghĩ ra từ khi nào mà em ba nảy sinh loại ý nghĩ phản nghịch lại anh.
Em ba rõ ràng đang tận tâm trợ giúp anh, vì cái gì mà biến thành muốn bán đứng anh?
Toàn bộ vấn đề anh đều muốn tìm hiểu thật triệt để.
Trong lòng Phó Hoài Yến suy nghĩ như thế, lại liếc nhìn Tô Vãn Kiều một chút.
Nếu như có thể đọc thêm vài lời thoại nội tâm của đối phương, biết đâu lại lập tức tìm được tất cả đáp án.
Không phải anh không nghĩ đến việc trực tiếp hỏi Tô Vãn Kiều, nhưng lời nói ngoài miệng và suy nghĩ nội tâm của cô hoàn toàn mâu thuẫn.
Trực tiếp hỏi chuyện cô, sợ là cô cũng chẳng nói cho anh sự thật.
Phó Hoài Yến nhìn người phụ nữ đã đi đến trước mặt mình, ngẫm nghĩ một chút, thế mà lần đầu tiên anh chủ động mở miệng hỏi chuyện cô:
“Phu nhân, hôm nay em có bận công việc gì không?”
Nghe thấy nhân vật phản diện chủ động hỏi thăm mình, Tô Vãn Kiều rất hoài nghi nhân sinh, đôi mắt nhìn quanh, cảm thấy vừa rồi tai mình nghe nhầm rồi.
Nhân vật phản diện vẫn luôn rất thờ ơ và lạnh nhạt với nguyên chủ, hỏi thăm thế này chính là lần đầu tiên!
Biểu tình của cô là bất ngờ mừng rỡ không thôi: “Hoài Yến là đang quan tâm đến em sao? Hôm nay em định ra ngoài dạo phố, mua vài bộ lễ phục để tham gia tiệc cuối tuần của Phó gia.”
“Nếu anh có thời gian thì cùng em đi chọn đồ một chút nhé?”
Phó Hoài Yến: “...”
Nếu không phải nhìn thấy nội dung trên đầu Tô Vãn Kiều, anh thật sự sẽ cho rằng cô muốn anh cùng đi.
Thế nhưng trong lòng người phụ nữ này thật sự nghĩ như vậy sao?
[Phó Hoài Yến hôm nay uống lộn thuốc sao? Thế mà còn để ý mình sẽ làm gì, nhưng mặc kệ anh bị làm sao, tuyệt đối không được đáp ứng!]
[Nhanh từ chối! Nhanh từ chối!]
Nhìn thấy những hàng chữ to rõ này, Phó Hoài Yến nhịn không được muốn cười, anh nhìn vào Tô Vãn Kiều, ánh mắt sâu kín.
Trước biểu tình kinh hãi của đối phương, anh đáp lời: “Được.”
“Anh cũng đang có ý này, nhưng trước đó phu nhân theo anh đến công ty giải quyết chút chuyện, có được không?”
Tô Vãn Kiều thiếu chút nữa không khống chế nổi biểu cảm trên mặt, hoàn toàn không ngờ được, thế mà Phó Hoài Yến lại đồng ý đi cùng cô.
Người đàn ông này không phải ghét Tô Vãn Kiều nhất sao?
Tại sao bây giờ lại thỏa mãn người ta?
Người đàn ông này thay đổi tính tình rồi ư, thật sự không hiểu nổi.
Khóe môi cô cứng ngắc, cố gắng nở nụ cười, tỏ vẻ như mình vô cùng vui vẻ: “Anh thật sự có thể đi cùng em sao? Thật tốt quá!”
Trong lòng đồng thời suy nghĩ:
[Nhân vật phản diện đang có chuyện gì vậy, không phải rất không muốn để ý vợ mình sao? Vợ chồng cũng sắp ly hôn rồi, đột nhiên nhiệt tình thế để làm gì?]
[Lúc này anh còn không đến chỗ đám em trai em gái của mình, đề phòng bọn họ trước sau đi, còn ở chỗ này làm bộ quan tâm tôi…]
Đọc được phần nội dung mới này, Phó Hoài Yến không khỏi nhíu chân mày.
Anh nói muốn ly hôn khi nào, anh cũng không hề có ý định ly hôn với cô, tại sao cô lại có suy nghĩ này?
Mặc dù giữa bọn họ là cuộc hôn nhân chính trị, không tồn tại tình yêu, nhưng đoạn hôn nhân này vẫn rất vững chắc, cơ bản là không có khả năng ly hôn.
Tô Vãn Kiều còn gọi anh là "nhân vật phản diện", điều này khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nếu bản thân anh chỉ là nhân vật phản diện, vậy ai mới là nam chính và nữ chính?
Loại danh xưng này chỉ tồn tại trong những quyển truyện, hiện tại dùng trên anh thật sự là quá quái lạ.
Không chỉ vậy, anh còn biết trong tương lai anh sẽ ly hôn với Tô Vãn Kiều, biết Phó gia rơi vào tình trạng phá sản, bản thân anh thì bỏ mạng khi còn trẻ tuổi.
Những thành viên khác của nhà họ Phó sẽ huyết nhục tương tàn, kết cục không hề lạc quan.
Không lẽ, tất cả những vận mệnh bi thảm này đều xuất phát từ thứ “nhân vật phản diện” kia?
Rời khỏi Phó gia, hai vợ chồng cùng ngồi trong một chiếc xe sang trọng mà cũng không nói một lời.
Trong thời gian này, nội tâm Tô Vãn Kiều cũng không có suy nghĩ gì, Phó Hoài Yến không nhìn thấy mấy câu từ khiến người khiếp sợ nữa.
Nhưng chuyện Phó gia sẽ phá sản vẫn quẩn quanh trong lòng anh, mí mắt nhảy liên tục, có một loại dự cảm mờ nhạt khiến anh cảm thấy bất an.
Không bao lâu sau, chiếc xe sang trọng đã chạy đến bãi đỗ xe VIP của tập đoàn Phó thị.
Trụ sở của công ty Phó gia là một tòa cao ốc tráng lệ lộng lẫy, vô cùng khí phái, kiến trúc theo lối tân tiến hiện đại, cao tới mấy chục tầng, vẻ ngoài trắng bạc sáng chói, cửa sổ thủy tinh, cực kỳ hoa lệ.
Tô Vãn Kiều trong lòng âm thầm cảm thán, một đế chế thương nghiệp cường đại không đối thủ thế này, ai có thể nghĩ tới tương lai sẽ sớm phá sản chứ.
Phó Hoài Yến bỗng nhiên quay đầu, mắt nhìn Tô Vãn Kiều, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, không nói gì.
Anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Cứ coi như Phó gia đang có nguy cơ tiềm ẩn gì đó rất nghiêm trọng đi, nhưng hiện tại cái gì cũng đều chưa phát sinh, vẫn còn thời gian để xử lý.
Hai người cùng chờ thang máy mở ra, vừa vặn bên trong có một thiếu niên tuấn tú, trên người mặc một bộ âu phục màu xám tro.
Khuông mặt của thiếu niên có tới mấy phần giống với với Phó Hoài Yến, chỉ là biểu tình lộ ra chút cảm giác ngạo mạn hơn, khí chất cũng non nớt hơn.
Đi theo phía sau anh ta còn có vài nhân viên quản lý của công ty, vừa vặn cùng nhau vào thang máy.
“Anh cả.”
“Chào Phó tổng.”
Phó Diệc Sơ chào hỏi xong, các nhân viên khác cũng cung kính chào Phó Hoài Yến.
Phó Hoài Yến không nói chuyện, chẳng qua lúc này nhìn thấy Phó Diệc Sơ, trong chớp mắt không nhịn được lạnh lùng quan sát anh ta một lượt.
Không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt này có gì đó không giống ngày thường, Phó Diệc Sơ cảm giác lạnh lẽo sau lưng, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Phó Diệc Sơ nhận được ánh mắt lạnh giá của anh cả, trong lòng chợt hốt hoảng. Vẻ kiêu ngạo ban đầu cũng giảm đi vài phần, trong lòng suy đoán hôm nay tâm trạng anh cả không tốt, cũng không biết ai đã chọc giận anh.
Lúc này, ánh mắt của Phó Diệc Sơ dừng lại trên người Tô Vãn Kiều bên cạnh anh cả, làm như giờ mới nhận ra cô.
Anh ta khinh thường hừ nhẹ hai tiếng: “Sao chị dâu cả cũng đến đây vậy?”
Tô Vãn Kiều cũng nhìn Phó Diệc Sơ một cách dò xét, cô thờ ơ gật đầu, coi như đã trả lời.
Không gian trong thang máy khá nhỏ, Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ đứng ở hai bên Tô Vãn Kiều.
Lúc này, cả hai người lại nhìn thấy trên đầu Tô Vãn Kiều nhảy ra một khung lời thoại mới.
Phó Hoài Yến coi như còn bình tĩnh.
Nhưng Phó Diệc Sơ hoàn toàn không khống chế nổi biểu cảm trên mặt rồi, đáy mắt lộ vẻ kinh hãi, mặt mày tràn đầy nét quỷ dị.
Anh ta cảm thấy mắt mình có vấn đề rồi, theo bản năng duỗi tay lên dụi dụi mắt, nhưng ngược lại càng nhìn thấy rõ hơn.
[Cho nên đây chính là em ba của nhân vật phản diện, đồng đội ngu xuẩn đây sao?]
[Bộ dáng xác thực có chút không được thông minh, đúng kiểu đồ vô tri bị người khác bán đi còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền!]
"…"