“Tôi……” Phản ứng đầu tiên của Tô Túc là muốn rút lại lời đã nói, hoặc là gào lên mắng “đê tiện”, nhưng khi chạm phải ánh mắt cười mà không phải cười của Lư Linh Vận, cô ta run rẩy tuôn ra hết những lời nên nói và không nên nói: “Tôi biết, nhưng tôi cũng biết, bởi vì tên ngốc Trình Húc Nguyên mà cảnh sát đã chú ý đến tôi, bài viết của Chung Ngọc cũng chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện. Hơn nữa, vốn dĩ tất cả là tại nó. Nếu không phải nó tham gia 《Loạn Ngữ》, sao tôi có thể……”

“Cho nên cô nghĩ rằng việc cô ấy chết để gánh tội cho cô, là một sự giải thoát đối với cô?” Đổng Thạc hỏi.
“Cái loại……” Tô Túc nghiến răng nghiến lợi nói: “Không bình thường như nó, vốn không nên…… Nếu cha mẹ tôi không nhất quyết muốn đứa thứ hai, thì sức khỏe của mẹ tôi đã không xuống dốc, càng sẽ không chết sớm. Từ nhỏ đến lớn, nó đã chẳng bình thường, còn cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về tôi. Vì chăm sóc, nuôi nấng, bảo vệ nó, tôi làm việc quần quật suốt ngày, vậy mà cha lại trách tôi, bảo nó thành ra như thế là tại người làm chị như tôi không đối xử tốt với nó! Ngay từ đầu tôi nên bóp chết nó.”

“Trước đây chọn cái ngành chết tiệt này, công việc chết tiệt này, cũng là cha tôi vì nó, ép tôi chọn. Dựa vào đâu? Chỉ vì nó nhỏ hơn tôi? Chỉ vì nó vẽ truyện tranh chó má, kiếm được chút tiền lẻ mà cha tôi có thể mở tiệc mời họ hàng ăn mừng, một câu thiên tài, hai câu họa sĩ. Còn vừa quay sang nhắc đến tôi thì nào là không có chí cầu tiến, nào là không đủ thông minh, không bản lĩnh còn cố làm nhà khoa học, làm mệt như chó mà lương thấp như thế, đến chăm sóc đứa em gái duy nhất mà cũng làm không xong, để nó mắc bệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play