Câu nói của Lư Linh Vận như bấm nút dừng trên người Tô Túc, khiến cô ta hóa thành một bức tượng đá, đứng sững tại chỗ. Khuôn mặt với quầng thâm trên mắt vì thức khuya của cô ta dần thay đổi sắc thái, từ đỏ bừng tức giận chuyển thành trắng bệch sợ hãi. Lư Linh Vận thích thú quan sát cảnh tượng này, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Tô Túc.
Bất thình lình, như nút dừng đã hết tác dụng, Tô Túc đột nhiên quay phắt lại, từ cửa chạy đến trước mặt Đổng Thạc, ra sức lắc vai của anh. Tuy rằng cô ta không thể lay chuyển được Đổng Thạc dù chỉ một chút, nhưng lực tác dụng thật sự không nhỏ, đến mức Lư Linh Vận hơi lo lắng lát nữa Đổng Thạc sẽ đau vai.
“Này! Anh tỉnh lại đi!” Cô ta gào lên: “Đây là nơi nào? Cô ta đã làm gì thế?”
“Vô ích thôi.” Thấy thời cơ đã chín muồi, Lư Linh Vận ung dung thong thả dội một gáo nước lạnh: “Tôi đã nói rồi, đây là Tĩnh Giới, thế giới bất động.” Cô hất cằm chỉ thời gian trên màn hình máy tính: “Cô xem thời gian đi.”
“Thời gian……” Đồng tử của Tô Túc mở to.
“Không sai, thời gian dừng lại rồi.” Lư Linh Vận ngồi xuống ghế, chân bắt chéo: “Còn hai chúng ta thì đang ở giữa kẽ hở của thời gian. Chỉ hai chúng ta,” Cô chống tay lên bàn: “Mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT