Người đàn ông đang cầm gương dặm lại lớp nền, ngón tay khẽ cong như cánh lan, nhìn qua một cái thôi mà yêu kiều muốn xĩu.

Đường Hoan nhìn lướt qua mà suýt thì thấy tự ti.

“Chào anh, cho hỏi… anh Sad có ở đây không?”

Cô thật sự không muốn phải bình luận gì về cái tên tiếng Anh “sến súa trung nhị” này nữa.

Sad hả? Buồn á? Tôi đây còn “buồn đến chảy ngược thành sông” luôn rồi nè!

Thế quái nào mà đặt cái tên này làm nghệ danh cho được?

Vừa nghe đã biết người bình thường chắc chắn không nghĩ ra!

Người đàn ông sau khi dặm xong lớp nền lại tiếp tục ngắm mình trong gương, tự thấy bản thân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mãi một lúc sau mới hơi liếc mắt lên, liếc nhìn Đường Hoan một cái.

Sau đó là một tiếng hừ yêu kiều:

“Hừ! Quê mùa, phát âm sai bét!”

“Nào, theo tôi đọclà Sad, không phải Saaaaad! Đừng có kéo dài âm, cái tên đang hay ho bị cô đọc nghe như gãy răng!”

Đường Hoan đột nhiên có một dự cảm rất… không lành.

Đừng nói với cô là cái người ẻo lả trước mặt đây chính là… vị quản lý huyền thoại của cô tên Sad đó nha?

“Anh là…?” Cô dè dặt hỏi.

Đối phương như thiên nga kiêu hãnh, vươn cổ thật cao, giọng điệu đầy tự đắc:

“Chính là tôi đây – quản lý của cô – Sad! Làm ơn hãy khắc cốt ghi tâm cái tên này, bởi vì tương lai, tôi sẽ đưa cô chạm đến đỉnh cao cuộc đời, nổi tiếng như cồn!”

Vừa nói, anh ta vừa đặt ngón trỏ dưới cằm, biểu cảm cực kỳ “tự tin”, chẳng ai biết anh lấy đâu ra cái sự tự tin đó nữa.

Cái động tác đó… thật sự là…

Đường Hoan cảm thấy mình sắp bị sáng mắt đến nơi.

“Nói thật nhé, tôi thấy cô rất ổn. Có mặt, có vòng một, có chân dài. Đã từng đóng phim 18+ chứng tỏ cô rất chịu chơi, lại còn có sẵn độ hot. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, tiền đồ chắc chắn rực rỡ như ánh dương!”

Đường Hoan để ý, lúc nói mấy câu đó, “ẻo lả ca” này không thèm nhìn cô, mà cứ như đang mơ mộng gì đó đẹp đẽ lắm…

Má!

Sao cảm giác tên này… có vấn đề về thần kinh thế?

Đây chắc chắn là quản lý bình thường hả?

Không phải người trốn khỏi viện rồi mượn danh ra ngoài giả vờ chứ?

Trong lòng còn đang nghi ngờ, Đường Hoan vô thức liếc mắt khắp văn phòng, cũng không thấy chỗ nào có người khác trốn được.

“Anh ẻo lả ” sau một hồi tưởng tượng, phát hiện mình nói sướt mướt như thế mà chẳng thấy ai phản hồi, lập tức có chút không vui.

“Cô có nghe tôi nói gì không?”

“Có chứ.” Đường Hoan tỉnh bơ đáp.

“Nếu cô có nghe, vậy những lời tôi vừa nói, cô cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy mình đã gặp đúng người, tương lai chắc chắn tươi sáng.” Đường Hoan nghiêm túc trả lời… mà một chữ thật lòng cũng không có.

Đừng hỏi cô vì sao dối lòng như vậylương tâm không đau đâu.

Vì cô đâu có biết “lương tâm” là gì!

“Cô đã có giác ngộ như vậy, sao tôi lại cảm thấy cô chẳng hề phấn khích, chẳng hề vui vẻ chút nào hết vậy?” Sad đúng là một “ đại công chúa” một người đàn ông mà mắc bệnh công chúa nặng như vậy!

Đường Hoan: “…”

Im lặng một lát, cô nghiến răng, cố gắng làm ra vẻ “phấn khích tột độ”.

Sad cuối cùng cũng hài lòng.

Khi hai người rời khỏi văn phòng, Sad vẫn líu lo không ngớt:

“Giữa quản lý và nghệ sĩ ấy mà, chính là mối quan hệ giữa cá với nước, không thể sống thiếu nhau.”

“Cô nên vui mừng, bởi vì hiện tại cô là nghệ sĩ duy nhất của tôi, cũng là nghệ sĩ đầu tiên tôi nhận từ khi làm quản lý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play