Những lời Cố Dịch nói, quả thật rất chắc chắn và đầy khí thế.
Nếu là một người đang đứng bên bờ sụp đổ về mặt tinh thần mà nghe được những lời khích lệ như vậy, chắc chắn sẽ cảm động muốn khóc.
“Vâng!”
Đường Hoan suýt tí nữa bị mấy lời đầy khí thế ấy làm cho xúc động đến rưng rưng.
“Cô Nam có thể dứt khoát vứt bỏ quá khứ để chuyển hướng sự nghiệp, chuyện này thật sự không phải ai cũng làm được.” Cố Dịch hiếm khi nói nhiều như thế trong một ngày, đến mức cảm thấy khô cả miệng.
Đường Hoan gật gù đồng tình với lời anh nói.
“Mỗi người đều có ước mơ riêng và không ai nên coi thường điều đó. Cô Nam, cô có ước mơ nào không? Cứ nói cho tôi nghe thử xem, nếu có chuyện gì tôi giúp được, tôi sẵn sàng giúp một tay, xem như thay mặt fan của tôi bù đắp cho những rắc rối mà họ đã gây ra lần này.”
Cố ảnh đế đúng là người vừa lịch thiệp vừa tinh tế!
Câu nào câu nấy đều chuẩn chỉ hợp tình hợp lý, nghe là muốn rớt nước mắt.
“Tôi có ước mơ đấy chứ!”
Bị bón quá nhiều “gà hầm nhân sâm”, Đường Hoan bắt đầu thấy buồn ngủ. Nhưng cô vẫn cố tỉnh táo, định dứt điểm nhanh gọn cuộc trò chuyện lần này.
“Tôi không chỉ có một ước mơ, mà còn có ước mơ dài hạn và ngắn hạn nữa kia!” Diễn viên kịch nói Hoan sau khi thoát khỏi trạng thái yếu xìu lập tức như được buff đầy máu.
“Ước mơ dài hạn thì chắc anh không giúp được đâu…”
Cố Dịch vẫn chưa hoàn hồn sau cú plot twist thần tốc của cô, theo phản xạ hỏi, “Vậy… ước mơ ngắn hạn của cô Nam là gì?”
“Thôi để tôi kể anh nghe ước mơ dài hạn trước đã nhé!”
Cố Dịch: “…”
“Ước mơ dài hạn của tôi là trau dồi diễn xuất, hy vọng một ngày nào đó sẽ được các giải thưởng danh giá công nhận. Tốt nhất là có thể đóng một bộ phim gây chấn động lòng người, để tất cả mọi người đều nhớ đến tôi!”
Cố Dịch: … Cái ước mơ này chắc phải kiếp sau mới tới lượt cô.
Người phụ nữ này vừa nãy không phải còn buồn thiu như sắp khóc sao? Sao chỉ cần anh cổ vũ chút xíu thôi mà cô ta thành cái radio phát sóng 24/7 rồi?
"Ước mơ dài hạn này thì trong thời gian ngắn tôi cũng không kỳ vọng nhiều, vì tôi là người rất biết mình biết ta.”
Nói xong, Đường Hoan dường như có phần xúc động, rồi rơi vào trầm ngâm.
Cố Dịch…
Anh là kiểu người có chút ám ảnh cưỡng chế.
Giờ phút này anh thật sự rất khổ sở!
Nói thì nói cho trọn câu đi chứ!
Ngừng giữa chừng thế này khiến anh thấy ngứa ngáy khó chịu cực kỳ!
“Vậy… ước mơ ngắn hạn của cô Nam là gì?” Dưới sức ép từ “bệnh nghề nghiệp” Cố ảnh đế lại tiếp tục lên tiếng.
Đường Hoan im lặng chốc lát, rồi nghiêm túc đáp, “Ước mơ ngắn hạn à? Là mong tiền bối Cố có thể… cách xa tôi một chút!”
“Không giấu gì anh, tôi từng học phong thủy hai năm, tính thử bát tự của hai ta rồi, thấy không hợp cho lắm.”
“Kiểu anh khắc tôi, tôi lại khắc anh, nói chung là không hạp số. Nên cũng dễ hiểu thôi, lần này rõ ràng chúng ta không làm gì cả mà vẫn gây ra cả đống thị phi. Xét theo lý thuyết mệnh số thì chuyện này hoàn toàn có thể giải thích được!”
“Tiền bối Cố, anh có hứng thú với bói toán không? Nếu có, tôi có thể xem miễn phí cho anh một quẻ!”
Đường Hoan mặt tỉnh bơ nói xạo, giọng điệu nghiêm trang, phân tích đâu ra đấy, ra sức tạo cho mình cái mác chuyên gia phong thủy.
Cố Dực: “…”
Ai mẹ thèm cô coi bói chứ?
Cô không phải diễn viên phim nóng sao?
Tự dưng đâu chui ra hai năm học phong thủy?
Thế là nãy giờ anh nghiêm túc chân thành biết bao, kết quả nhận lại là… cô mong anh tránh xa ra?
*tui mê nữ 9 thiệt chứ bịa chuyện mà mặt tỉnh bơ à 🤣