Bé nhân ngư bị chính vẻ ngoài của mình làm cho choáng váng, trong vỏ trứng, xoay người đưa lưng về phía gương, hoàn toàn không có dũng khí nhìn cục đá rách nát đó nữa.

Phong Bất Yếm đặt cục đá lên bệ rửa mặt, nhanh chóng cạo râu, rửa mặt xong thì mang theo quả trứng rời khỏi phòng tắm.

Anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ, hôm nay phải đến tổng bộ thợ săn của Liên bang để báo cáo, tiện thể tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Bữa sáng của Phong Bất Yếm vô cùng đơn giản, chỉ lấy một phần bữa ăn miễn phí dành cho thành viên đội săn ở nhà ăn căn cứ, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Một tô lớn mì củ cải thịt bò, một bát cháo trắng kèm chút dưa muối nhỏ, hai cái bánh bao mềm ướt, cùng một ly nước đỏ đỏ nhìn giống nước trái cây nhưng không rõ là gì.

Sở Thời Thời không nhịn được mà oán thán: “Bữa sáng này nhìn thế mà gọi là đơn giản à!”

Cậu ôm cái bánh bao đã mua với giá cắt cổ — thứ vẫn còn thừa từ hôm qua chưa ăn xong được cất trong ba lô hệ thống — đôi mắt xanh ngơ ngác nhìn chằm chằm bữa sáng của Phong Bất Yếm trước mặt, cả cá nhỏ đều thấy buồn bã.

Sở Thời Thời thậm chí hoài nghi, Phong Bất Yếm cố tình mang theo mình – một cục đá nát bị nứt – tới nhà ăn chính là để cậu thèm chết.

Bữa sáng phong phú thế kia bày ngay trước mắt, nhân ngư nhỏ càng cảm thấy cái bánh bao khô trong miệng mình không khác gì nhai sáp.

Cậu vỗ vỗ vào thành vỏ trứng, khiến cục đá nát bị đẩy đi một vòng lăn lộc cộc về phía trước, vô tình va nhẹ vào đĩa bánh bao mềm, phát ra một tiếng “cốc” rất giòn tai, thu hút ánh mắt của ai đó đang cúi đầu ăn mì.

Phong Bất Yếm hơi ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn nửa sợi mì phủ nước tương đỏ, chớp mắt đã bị hút sạch vào miệng.

Bé nhân ngư trong vỏ trứng nhìn chằm chằm món ăn đến mức cái đuôi dựng đứng cả lên, ngay cả cục đá cũng căng thẳng mà lắc lư dữ dội.

Phong Bất Yếm nhìn cục đá nát, lại cúi đầu nhìn vào tô mì thịt bò của mình đã ăn quá nửa: "Mày muốn ăn cái này hả?”

Cục đá khựng lại một chút, sau đó lắc lư càng gấp gáp hơn.

“Không được đâu.” Phong Bất Yếm thở dài, “Cho dù tao muốn cho mày ăn, mày cũng đâu có ăn hết được.”

Anh hạ giọng, chỉ đủ để mình và cục đá nát nghe thấy: “Cơ giáp không ăn được mấy thứ này đâu. Nếu năng lượng của mày không đủ...” Anh ngừng một chút rồi tiếp, “Không thể nào, đã cử mày đến bên cạnh tao để giám sát, chẳng lẽ lại không chuẩn bị đủ năng lượng cho mày sao?”

Sở Thời Thời bĩu môi. Lệ Niên đúng là có chuẩn bị năng lượng khá dồi dào cho cơ giáp, nhưng đó là dành cho... cơ giáp. Tất cả năng lượng đó đều bị hệ thống hấp thu để đảm nhiệm việc phá xác.

Còn cậu là nhân ngư – một loài động vật ăn tạp – hiện tại chỉ muốn ăn mì thịt bò, bánh bao mềm, cháo trắng và cả dưa muối trên bàn của Phong Bất Yếm!

Đáng tiếc là bị chắn bởi cục đá. Đừng nói đến chuyện ăn, đến mùi hương thôi cậu cũng chẳng ngửi được.

Phong Bất Yếm ăn cực nhanh, nhưng cách ăn lại rất gọn gàng. Đồ ăn trước mặt được anh xử lý gọn gàng trong tốc độ như vũ bão. Cuối cùng, anh cầm lấy ly nước đỏ kia, một hơi uống cạn sạch.

Chất lỏng đỏ ấy không tránh khỏi dính một chút nơi khóe môi anh. Sở Thời Thời nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ấy một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ không lầm thì trong người Phong Bất Yếm có một nửa dòng máu huyết tộc, đúng không?”

Linh Linh Bá khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Liên quan đến thân thế của Phong Bất Yếm, trong thế giới nguyên tác cũng không được miêu tả chi tiết, nhưng kết cục cuối cùng của anh là chết thảm trong ngục, nguyên nhân chính là do sức mạnh huyết tộc trong cơ thể phản phệ lại anh.

“Đây là sự kiện vận mệnh cuối cùng của Phong Bất Yếm.” Linh Linh Bá nói tiếp, “Cũng là một trong những sự kiện khó giải quyết nhất trong tất cả nhiệm vụ.”

Trong truyện từng đề cập, mẹ của Phong Bất Yếm là một thuần huyết tộc, còn cha lại chỉ là một người bình thường.

Phong Bất Yếm hoàn toàn thừa hưởng dòng máu mạnh mẽ từ mẹ, nhưng thể chất cơ thể thì lại giống cha — là thân thể của nhân loại.

Chính điều này dẫn đến việc cơ thể anh không thể chịu đựng nổi sức mạnh huyết tộc quá lớn, việc bị phản phệ bởi huyết mạch chỉ là vấn đề thời gian.

Nguyên tác có nói sơ qua, con lai giữa huyết tộc và nhân loại, nhiều nhất chỉ sống được tới 30 tuổi, chưa từng có ngoại lệ.

Mà hiện tại Phong Bất Yếm đã 27, cho dù Lệ Niên không ra tay, thời gian anh còn lại cũng chưa đến ba năm.

Bé nhân ngư khẽ rũ mắt, trong đôi mắt xanh xinh đẹp vô cớ dậy lên từng đợt gợn sóng.

Bên ngoài vỏ trứng, Phong Bất Yếm rút tờ khăn giấy, lau đi chất lỏng đỏ ở khóe miệng, rồi tiện tay nhặt quả trứng mà anh để trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Linh Linh Bá tiếp tục nói: “Lúc tôi lựa chọn ký kết với ký chủ, ưu tiên hàng đầu là tộc tiên cá.”

Nghe đến đó, Sở Thời Thời như chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng trở nên kỳ lạ.

“Bởi vì tiên cá bẩm sinh có năng lực trị liệu rất mạnh.” Giọng Linh Linh Bá mang chút đắc ý, “Đối với nhân ngư mà nói, việc chữa trị phản phệ chẳng khác nào trò trẻ con, khi đã có khả năng đó rồi thì giải quyết nhiệm vụ khó cũng đơn giản hơn rất nhiều.”

Ở thế giới mà Phong Bất Yếm sinh sống, tộc tiên cá từ lâu đã tuyệt chủng. Đây cũng chính là lý do khiến những đứa con lai giữa huyết tộc và nhân loại ở thế giới đó không có cách nào được chữa trị.

Bé nhân ngư không nhịn được khẽ cuộn đuôi lại, ngữ khí chưa từng có mà nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bá.”

Khối ánh sáng của hệ thống khẽ lóe lên: “Chuyện gì vậy, ký chủ?”

Sở Thời Thời hỏi: "Cậu nói thật cho tôi biết — ngoài việc dùng năng lực trị liệu của nhân ngư, còn có cách nào khác để chữa phản phệ trong cơ thể Phong Bất Yếm không?”

“Trong thương thành hệ thống có bán một loại dược tề có thể chữa trị phản phệ huyết mạch…” Giọng máy móc có chút do dự, “Nhưng mà... cần rất nhiều, rất nhiều điểm tích lũy, rất đắt.”

Sở Thời Thời không nói gì, bên trong vỏ trứng lập tức rơi vào khoảng lặng kỳ lạ.

Linh Linh Bá dè dặt lên tiếng: “Nhưng mà, ký chủ à, cậu là nhân ngư mà, đâu cần mua mấy loại thuốc đặc hiệu kia… Không cần lo lắng quá…”

Cái đuôi lam của bé nhân ngư khẽ động, cậu thở dài nặng nề: “Trước khi hệ thống các cậu trói định ký chủ, chẳng lẽ không điều tra thân thế của đối tượng sao?”

Khối sáng nhỏ hơi chột dạ, nhấp nháy sáng: “Thông thường thì có đấy, nhưng tộc tiên cá vốn là chủng tộc hiếm thấy, càng ít người cá nào đủ điều kiện làm ký chủ xuyên qua thời không. Cơ bản chỉ cần có tên trong danh sách là sẽ bị các hệ thống tiền nhiệm tranh giành hết rồi…”

Vì vậy, khi trong danh sách xuất hiện tên Sở Thời Thời, lại kèm theo thân phận là người của tộc tiên cá, Linh Linh Bá không do dự nửa giây, lập tức liên hệ và tiến hành trói định.

Tự nhiên cũng không có thời gian để xem kỹ thông tin chi tiết.

Sở Thời Thời thở dài một hơi, mái tóc vàng kim mềm mại vô lực rũ xuống vai.

“Đừng nói gì nữa.” Bé nhân ngư ủ rũ vỗ vỗ đuôi cá, “Lo mà kiếm tiền, tích góp điểm tích lũy thôi.”

Linh Linh Bá hoảng hốt: “Sao, sao vậy?”

“Mỗi tộc đều có một vài cá đặc biệt không giống ai.” Sở Thời Thời bình tĩnh nói, “Không may là, tôi chính là một đứa kỳ lạ trời sinh không có thiên phú trị liệu.”

Các nhân ngư khác thì thiên phú đều liên quan đến trị liệu, chỉ duy nhất cậu lại có khả năng biến đổi hình dạng cơ thể to nhỏ tùy ý — năng lực chẳng liên quan gì đến chữa bệnh cứu người.

Nghe cậu nói vậy, hệ thống khối sáng lập tức phát ra một chuỗi âm thanh loạn xạ như gà mắc tóc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần:

“Đừng, đừng nản chí, ký chủ! Tôi… chúng ta cùng cố gắng kiếm điểm! Nhất định có thể tích lũy đủ!”

Bé nhân ngư không đáp lại, chiếc đuôi cá màu lam nhẹ nhàng uốn lượn trong nước như một làn sương lam xinh đẹp mà trầm lặng.

Sau khi ăn no, Phong Bất Yếm mang theo cục đá, chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Linh Linh Bá vội vã đổi chủ đề: “Ký chủ, vì sao mục tiêu nhiệm vụ luôn mang cậu theo bên người vậy?”

“Còn vì sao nữa?” Sở Thời Thời lấy lại tinh thần, “Còn không phải vì ảnh yêu tôi, yêu đến mức không muốn rời nửa bước.”

Linh Linh Bá: “……?”

“Giỡn thôi mà.” Bé nhân ngư khẽ cong mắt cười, “Đừng nhấp nháy ánh sáng như kiểu chuyện nghiêm trọng lắm vậy, chẳng phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Có phải kêu tôi đi diễn thuyết trước vạn người đâu, cũng không phải chuyện lớn.”

Đang nói, ánh mắt Sở Thời Thời bỗng khựng lại.

Phong Bất Yếm bế cục đá nát bước vào một cửa hàng tiện lợi bên trong căn cứ.

Chủ tiệm là một người có hai cái sừng kỳ lạ trên đầu, trông hơi giống linh dương. Ông ta và Phong Bất Yếm có vẻ rất thân quen, vừa thấy người đã vui vẻ chào hỏi: “Chào buổi sáng, đội trưởng Phong!”

“Chào buổi sáng.” Phong Bất Yếm đảo mắt nhìn quanh, hỏi: “Trong tiệm có túi nào mềm nhưng bền chắc một chút không? Loại có thể đựng được cục đá này.”

Anh giơ tay phải lên, trong tay đang ôm lấy cục đá đen nhánh.

Bên trong vỏ trứng, bé nhân ngư vươn tay nhận lấy viên thuốc say xe do khối sáng đưa, nhét vào miệng. Một người một hệ thống phối hợp ăn ý vô cùng.

“Loại túi mềm mềm nhưng chắc chắn à…” Ông chủ linh dương lướt lướt bảng điều khiển, “Có đấy, ở khu D18.”

Sau khi chỉ ra vị trí, ông ta tò mò hỏi: “Cái này là cục đá gì vậy? Vật liệu mới cho cơ giáp à?”

“Không phải… nếu buộc phải nói thì…” Phong Bất Yếm kéo dài giọng, nửa cười nửa không, nói: “Coi như thú cưng đi, dị thú ấy.”

Chủ tiệm linh dương: “……”

Dị thú?

Ông ta từng thấy người nuôi ếch thối, cũng từng thấy nuôi bạch tuộc, mấy con dị sủng đó ông ta còn thấy đã đủ kỳ lạ…Kết quả đội trưởng Phong lại chơi trội, nuôi luôn một… cục đá? À không, một cục đá cực kỳ… ờm… “ấn tượng”?

Đúng là gu mặn thật.

Phong Bất Yếm nhanh chóng đến khu D18.

Khu này chuyên bán các loại túi và vật dụng đựng đồ. Anh ôm cục đá nát trong tay, rất nhanh đã chọn được mục tiêu trên kệ.

Trên kệ bày ra một loạt túi len thủ công, được đan từ sợi len thô mềm mại, lông xù xù nhìn rất ấm áp và dễ chịu.

Bé nhân ngư trong vỏ trứng nhỏ bật người dậy: “Oa!”

Linh Linh Bá cũng tròn mắt trầm trồ theo: “Oa!”

Cảm nhận được cục đá đang rung nhẹ vì xúc động, Phong Bất Yếm mỉm cười: “Thích à?” Cục đá lắc qua lắc lại mạnh hơn, như thể đang hăng hái đáp lại câu hỏi của anh.

Phong Bất Yếm chỉ vào dãy kệ trước mặt: “Thích thì chọn một cái nhé?”

Đá nát hào hứng lắc lư, nhưng lại nhanh chóng dừng lại, như thể đang đợi bước tiếp theo từ anh.

Phong Bất Yếm đi đến đầu bên kia của dãy kệ, bước chậm rãi dọc theo hàng túi: “Thích cái nào thì lắc lắc, lắc ba lần là chọn cái thứ ba đó. Cái túi này sau này tao sẽ mang theo người, nên mày phải chọn cho kỹ vào ——”

Anh chưa nói hết câu, đá nát trong lòng bàn tay đã bắt đầu lắc mạnh. Một cái, hai cái, ba cái…

Phong Bất Yếm dừng ánh mắt ở cái túi thứ ba: “……”

Cục đá nát lắc đúng ba lần rồi dừng, thấy anh vẫn đứng yên thì lại như sốt ruột mà lắc tiếp ba lần nữa.

Phong Bất Yếm đưa tay lấy cái túi len mềm đó xuống: “…… Mày chắc chắn là chọn cái này hả?”

Đá nát lắc mình đầy phấn khích.

Phong Bất Yếm: “Không muốn suy nghĩ lại lần nữa sao?”

Quả trứng lại tiếp tục lắc, lực lắc càng lúc càng lớn, như thể không đợi thêm nổi mà muốn chui vào cái túi ấy ngay lập tức.

Phong Bất Yếm: “……”

Anh khẽ tặc lưỡi, bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi, nếu là mày dùng thì nghe mày vậy.”



Ở quầy thanh toán, ông chủ linh dương vừa mới khoe khoang với bạn về bé cưng mới của đội trưởng Phong, đang cầm ly trà tủm tỉm cười đắc ý.

—— Tin vui thú vị như này, sao có thể để mỗi mình ông ta biết được?

Vừa nhấp một ngụm trà, khóe mắt ông chủ đã thấy Phong Bất Yếm bước ra khỏi cửa tiệm.

Không đợi ông ta kịp mở lời, Phong Bất Yếm đã giơ cái túi lên: “Ghi nợ vào tài khoản của tôi, trừ thẳng vào thẻ.”

Linh dương lão bản: “…… Phụt — khụ khụ khụ!”

Ngụm trà suýt nữa phun ra ngoài. Ông chủ nhìn anh đầy ngạc nhiên, ánh mắt sững sờ nhìn theo bóng dáng Phong Bất Yếm dần khuất xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Trên màn hình quang não hiện lên thông tin món hàng vừa quét xong: Một chiếc túi thủ công với phối màu đen trắng đơn giản, điểm đặc biệt duy nhất là hoa văn thêu ở mặt trước.

Đó là một cái biểu cảm. Khuôn mặt gấu trúc đen trắng cực kỳ “gây nghiện”, với dòng chữ phía dưới:

"Mày giỏi diễn ghê á!.jpg”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play