Văn án:
Sở Thời Thời xuyên không, xuyên thành một quả trứng. Một quả trứng nhân ngư bị coi là rác thải và sắp bị tiêu hủy.
Sở Thời Thời nỗ lực hết sức tự cứu lấy mình, chọn ngẫu nhiên một người may mắn, lộc cà lộc cộc lăn lông lốc đến bên chân anh, sau đó dụi dụi vào đầy thân thiện.
Người nọ cúi đầu nhìn xuống, giọng đầy chán ghét: “Cục đá nát này ở đâu ra thế?”
Sở Thời Thời: “……”
Có thể sống sót là được rồi, cục đá nát thì cục đá nát đi. QWQ.
…
Phong Bất Yếm bị một cục đá nát bám dính.
Cục đá nát ấy ghồ ghề lồi lõm đen sì, nhìn một cái đã khiến người ta không nhịn được cảm thán: “Đúng là một cục đá xấu kinh khủng khiếp!”
Ấy vậy mà cục đá này lại rất thích anh.
Anh ăn cơm, cục đá nát này cứ như một con mèo con quấn lấy chân anh, mỗi lần bị anh vô tình đá ra xa, dù đầu óc vẫn còn quay mòng mòng vẫn ráng mà lăn ngược trở lại, còn ấm ức cầu xin được vuốt ve.
Anh ngủ, cục đá nát này lại lăn từ tủ đầu giường đến bên gối anh, nhưng lại luôn tính sai vị trí rớt xuống, lần nào cũng đập một cái cốp vào trán anh.
Anh đi tắm, cục đá nát này cũng lăn lông lốc theo sau anh. Bị anh phát hiện thì không chịu rời đi, lì lợm đứng chính ở khe cửa, mặt dày, à không, cục đá mặt dày đến mức khiến người ta bất ngờ.
…
Tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Phong Bất Yếm lại nuôi một cục đá vừa xấu vừa nát nét ấy.
Mãi cho đến ngày hôm đó, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, lớp vỏ xù xì của cục đá “răng rắc” vỡ vụn, làm lộ ra phần vỏ trứng nhẵn nhụi và bóng bẩy bên trong.
Đó chính là quả trứng nhân ngư cuối cùng và duy nhất trong toàn vũ trụ, vô cùng quý giá.
“Rắc” một tiếng, vỏ trứng trắng muốt nứt ra một khe hở.
Một tia sáng vàng rực lóe lên, đôi mắt xanh biếc như biển khơi khẽ cẩn thận nhìn ra từ trong kẽ nứt.
Mọi người: A a a a a!!!
Sở Thời Thời: Tôi mắc chứng sợ xã hội a a a!!!
Sở Thời Thời thò đầu ra khỏi vỏ trứng một cách từ từ rồi lập tức thụt lại vào trong, còn cẩn thận đậy nắp vỏ trứng lên lại, cuống quýt lăn về phía bàn tay của Phong Bất Yếm để trốn.
Phong Bất Yếm ôm quả trứng, đối mặt với ánh mắt ghen tị đến mức bốc khói của mọi người, bàn tay to lớn ấy lại chụp lên che chắn cho cậu.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Anh khoe khoang: “Có nhìn nữa thì cũng là của tôi.”
Tag: Tinh tế, hệ thống, ngọt, xuyên sách.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm.
Một câu giới thiệu ngắn: Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, tôi chỉ là một cục đá nát mà thôi.
Chủ đề chính: Nỗ lực để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.