Bầu trời xám xịt, những đám mây mưa nhạt màu bao phủ liên miên khắp vùng núi, khiến cả thế giới như nhuộm thêm một lớp xám mờ ảm đạm.

Cây cỏ trong núi, dưới ánh mặt trời thì xanh biếc ướt át, nhưng trong tiết trời âm u, ẩm thấp và oi bức thế này, chúng dường như cũng ngả sang một màu xanh xám. Núi non trùng điệp không mang lại cảm giác tràn đầy sức sống, mà trái lại, toát lên một vẻ tĩnh lặng, lạnh lùng và đầy áp lực.

Thế giới thực yên tĩnh. Ngoài tiếng động cơ cũ kỹ của chiếc xe buýt du lịch đang xóc nảy chạy trên quốc lộ giữa núi rừng, gần như không nghe thấy một âm thanh nào, thậm chí cả tiếng chim hót cũng không có.

“Chít chít tức……” – “Chi chi chi……” – “Oa oa oa……”

“Ây da, cái âm thanh gì vậy trời, réo suốt cả đường, muốn điên mất!” Một nữ sinh trông có vẻ hơi say xe bị chuỗi âm thanh lạ đó đánh thức. Cô tầm ngoài hai mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai có đính bông hoa nhỏ màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu.

Cũng khó trách cô bật tiếng than phiền, vốn đã khó chịu khi ngồi trên chiếc xe buýt du lịch xóc nảy, nay lại phải nghe thứ âm thanh rền rĩ kia, khiến ai nghe xong cũng thấy bực bội, tâm trí rối loạn chẳng yên.

“Là sâu.” Người ngồi bên cạnh cô là một nam sinh trẻ tuổi. Hai người có vẻ khá thân mật, trông giống như một cặp đôi mới tốt nghiệp cùng nhau đi du lịch. Cậu thanh niên cao gầy, đeo kính đen, khuôn mặt trông hiền lành, có chút thật thà.

Ngồi gần tài xế, một hướng dẫn viên đội mũ đỏ quay đầu lại nói: “Đúng rồi, khu vực này rừng núi sâu rậm, lại đang mùa mưa, mấy con sâu đều bò ra hết.” Từ bụi cỏ và rừng cây vọng ra những âm thanh quái lạ, như một bản hòa tấu tự nhiên mà đám sâu đang đồng thanh diễn tấu giữa núi rừng ẩm ướt.

Chiếc xe buýt này tổng cộng có 32 chỗ, hiện đang chở 30 hành khách, đều là du khách tản mác từ khắp mọi miền đất nước, tụ họp lại thành đoàn tham gia tour du lịch “7 ngày 7 đêm” tại tỉnh Y.

Tỉnh Y là nơi sinh sống của nhiều dân tộc thiểu số, diện tích rộng lớn nhưng phần lớn là đồi núi, đồng bằng thì ít. Địa hình phức tạp, đường sá quanh co, khiến suốt cả hành trình, hành khách gần như lúc nào cũng trong tình trạng bị lắc lư trên xe.

“Chỗ này phong cảnh đẹp quá! Chờ đến trạm dừng, tôi nhất định phải vẽ một bức tranh mới được!”

“Mấy người có thấy con sâu nào chưa? Nãy tôi vừa thấy một con bọ cánh cứng to đùng bám trên cây, cảm giác còn to bằng mặt người mình ấy chứ!”

Ở hai hàng ghế cuối xe buýt, có một nhóm tám người trẻ tuổi tràn đầy sức sống — một tiểu đoàn đội đúng nghĩa.

Những người trẻ tuổi này thanh xuân dạt dào, khuôn mặt rạng rỡ, căng tràn collagen. Họ đều là học sinh từ một phòng vẽ tranh ở thành phố A, vừa mới kết thúc kỳ thi đại học. Tình cờ quen biết nhau trong lớp học vẽ, tám người — bốn nam bốn nữ — cùng đăng ký tour và quyết định kết hợp chuyến đi này để vừa du lịch, vừa dã ngoại vẽ ký họa ngoài trời.

Ngồi ở hàng ghế áp chót, bên phải sát cửa sổ, là Đàm Việt — một trong số tám người của nhóm. Anh cõng theo bàn vẽ, dáng vẻ hơi trầm lặng. So với những người khác trong nhóm, Đàm Việt là “tân binh”, mới gia nhập lớp vẽ năm nay nên vẫn chưa thân thiết với ai cho lắm. Lần này chỉ là tình cờ đi chung vì cả nhóm rủ rê, lại thêm đoàn du lịch đang có ưu mãi, càng đông người, giá càng rẻ — thế là đi cùng cho tiện.

Đàm Việt lớn lên trong một gia đình bình thường. Học mỹ thuật vốn đã tốn kém, nên từ nhỏ anh đã rất biết tiết kiệm. Lần đi du lịch lần này, toàn bộ chi phí đều là tiền mừng tuổi anh chắt chiu suốt bao năm mới gom góp được.

“Ca……”

Xe buýt đột nhiên phát ra một âm thanh lạ. Chưa kịp phản ứng, chiếc xe vốn đã xóc nảy sẵn bỗng phanh gấp một cách dữ dội, không hề báo trước. Một số hành khách đập đầu vào ghế trước, kêu lên đau đớn.

Một người còn chưa cài dây an toàn bị hất văng khỏi chỗ ngồi, “đông” một tiếng va mạnh vào tay vịn, trán lập tức sưng tấy lên một cục đỏ như quả trứng ngỗng.

Vợ của người bị thương lập tức hét lên the thé, giọng oán trách đầy tức giận: “Lái xe kiểu gì vậy?! Phanh gấp mà không thèm báo một tiếng?”

“Phía trước có chỗ lún, đường bị cắt rồi.” Tài xế trả lời mà không buồn quay đầu lại, giọng khô khốc, lạnh tanh. Câu nói ngắn ngủi, chẳng có lấy một chút ấm áp nào, nhưng không hiểu sao lại khiến không khí trong xe bỗng chốc trở nên nặng nề, áp lực mơ hồ như lan ra từ giọng nói của ông ta.

Hướng dẫn viên là một cô gái trẻ, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa: “Sắp mưa to rồi, ban đêm mà gặp mưa trong núi thì rất nguy hiểm. Phía trước là một bản làng của người miền núi, người dân ở đây rất hiếu khách, mong mọi người ghé vào nghỉ ngơi tạm thời nhé.”

Một cô gái ngồi sau lưng Đàm Việt nghe vậy liền reo lên đầy thích thú: “Thật hả? Sao nãy giờ không thấy gì hết, chỗ này vậy mà lại có bản làng đẹp như thế! Em còn thấy có căn nhà sơn đỏ nữa kìa!”

Không biết từ lúc nào, những làn sương trắng nhàn nhạt bắt đầu tràn lên trong núi. Có lẽ là do mưa lớn đang tới gần. Mặt kính cửa sổ xe cũng dần dần mờ đi, phủ đầy hơi nước mông lung như khói. Đàm Việt lấy khăn giấy trong túi lau nhẹ cửa kính. Thị lực của anh rất tốt, nên dù lớp kính mờ đục, vẫn có thể nhìn rõ được quang cảnh bên ngoài. Giữa rừng cây rậm rạp xanh um trải dài trập trùng, anh quả nhiên thấy thấp thoáng những ngôi nhà trắng nằm rải rác nơi sườn núi – hệt như đang ẩn mình trong sương.

Những ngôi nhà kia đều sơn màu trắng, kiến trúc thoạt nhìn như những biệt viện hai ba tầng mang phong cách cổ, tường trắng ngói đen, mái cong uốn lượn, trên mái còn thấy lác đác vài bức điêu khắc hình thiềm thừ – có con ngồi xổm uy nghiêm, có con như đang chuẩn bị nhảy – sinh động như thật.

Trên các bức tường, nhiều hoa văn bằng đá cuội được gắn nổi lên thành hình đủ loại sinh vật: nhện, rết, thằn lằn... dường như cả Ngũ Độc đều đủ mặt.

Giữa những ngôi nhà trắng, có một cụm nhà màu đỏ nổi bật, cả tường và mái đều đỏ sậm, trông như phủ một lớp sơn son. Những ngôi nhà này không giống nơi ở thường dân — rất có thể là chùa miếu hoặc nhà của tộc trưởng. Tuy nhiên, Đàm Việt cũng không dám khẳng định. Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên anh rời thành phố để đi du lịch xa. Những gì anh biết về tỉnh Y chỉ dừng lại ở hình ảnh núi xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình trong sách vở và mạng xã hội — còn văn hóa bản địa thì gần như mù tịt.

“Vào trong bản làng trú lại á? Thế thì phải ở lại qua đêm sao?”, “Đúng đó, chỗ này có khách sạn không? Có cung cấp đồ ăn với nước nóng không vậy?”, “Phía trước đường hỏng rồi à? Không quay lại được nữa sao?”

Trên xe buýt, hành khách bàn tán xôn xao. Người thì lo lắng, người thì sốt ruột, liên tiếp đưa ra thắc mắc. Một câu nối một câu, không khí bắt đầu náo loạn. Nhưng dù là tài xế hay hướng dẫn viên, không ai trả lời. Họ chỉ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Cảm giác này lạ lùng đến mức, dần dần, những lời oán trách cũng tự nhiên tắt lịm. Bên trong xe, một bầu không khí im lặng đến kỳ quặc lan ra.

Ngược lại, nhóm học sinh đi cùng Đàm Việt thì vẫn rất hào hứng. Những ngôi nhà trắng trong bản làng kia trông quá đẹp, mang vẻ cổ kính vừa quen vừa lạ. Với người trẻ tuổi, đó là sức hút khó cưỡng — bản năng muốn khám phá, muốn thử trải nghiệm điều mới mẻ, vượt lên trên nỗi lo mơ hồ đang chực chờ đâu đó ngoài ô cửa sương mù.

Xe buýt nhanh chóng đổi hướng, chạy men theo con đường nhỏ dẫn về phía bản làng của người miền núi. Xe tiếp tục lắc lư thêm nửa giờ nữa mới chịu dừng lại ổn định.

Từ cửa sổ, Đàm Việt trông thấy trước bản làng có một cổng đền bằng gỗ thô mộc, treo biển đề chữ: “Hắc Long Trại”. Ngay sau cổng đền là một bức tường đá xanh xây bằng phiến, cao khoảng bốn mét, kéo dài sang hai bên như thành lũy. Nhìn phạm vi bao phủ của bức tường, có lẽ nó đã bao quanh toàn bộ khu nhà trắng và nhà đỏ phía bên trong. Chính giữa, phía sau đền, là một cổng vòm cao khoảng ba mét.

Trước cổng, có một ông lão gầy gò, khoác áo tơi, đang từ tốn bơm nước bằng tay quay, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía xe buýt.

Đàm Việt lặng lẽ nghĩ: Trông nơi này giống như một bản làng khá khép kín, có phần bài ngoại… Tài xế vẫn ngồi yên tại chỗ, hướng dẫn viên du lịch mở cửa xuống xe trước, quay đầu lại dặn: “Mọi người chờ một chút nhé, tôi sẽ vào trong thương lượng với người trong trại.”

Trời nhanh chóng tối sầm lại, đột nhiên mưa ào ạt đổ xuống. Ngay khi hướng dẫn viên vừa bước xuống xe, những giọt mưa to lớn bắt đầu dội xuống mạnh mẽ, như một tấm màn đen chắn hết tầm nhìn.

Đàm Việt ngồi trong xe, từ vị trí của mình có thể nhìn thấy rõ cửa xe buýt. Qua làn mưa dày đặc, anh vẫn nhìn thấy bóng dáng hướng dẫn viên với chiếc mũ và áo choàng đỏ, cô càng đi càng xa, thân hình bị vặn vẹo trong những cơn gió mưa, như thể hòa mình vào trong dòng nước đó.

Đàm Việt rút từ túi áo gió ra một cây bút chì 2B, anh vẽ bất cứ thứ gì để giữ lại những linh cảm mới mẻ nảy sinh. Với anh, là một sinh viên mỹ thuật, việc dùng bút chì để ghi lại cảm xúc, khoảnh khắc hay suy nghĩ chính là bản năng. Chỉ cần có cảm hứng, anh sẽ không bao giờ bỏ qua.

Năm phút sau, hướng dẫn viên du lịch trở lại. Trên khuôn mặt cô, nước mưa vẫn chảy dài, tóc thì rối bời, dính sát vào trán. Có lẽ vì bị mưa táp quá lâu, sắc mặt cô trở nên khá trắng bệch.

Đàm Việt chú ý thấy cô ướt sũng từ đầu đến chân, trong xe buýt, một vũng nước mưa đang dần hình thành. Nước mưa có chút đục, lấp lánh những vết đen nhỏ di chuyển.

Những điểm đen ấy, nhìn kỹ thì hình như có sự sống, Đàm Việt dụi mắt, cố gắng tập trung lại, nhưng cuối cùng anh nhận ra — đó có lẽ chỉ là những đốm bùn đất, do nước mưa tích lại, rồi theo dòng chảy mà di chuyển.

Chỉ lo xem hướng dẫn du lịch, Đàm Việt cũng không để ý rằng trên chiếc xe buýt này, sắc mặt của một số du khách đã trở nên tái nhợt. Một số người thậm chí còn nhợt nhạt đến mức gần như trắng bệch, chỉ có vài nữ du khách trang điểm kỹ càng là vẫn giữ được đôi môi đỏ rực. Hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe khiến họ trông như những hình nhân bằng giấy.

Nữ hướng dẫn viên cầm loa, nhấn mạnh với du khách: “Tôi đã hỏi ý kiến dân trong trại, họ đồng ý cho chúng ta dừng chân và dùng bữa miễn phí. Mọi người nhất định phải cư xử lịch sự, không được kén cá chọn canh. Người dân ở đây rất ghét những ai không tuân thủ quy tắc và đặc biệt không thích sự lãng phí.”

Dừng chân nghỉ ngơi và ăn uống miễn phí, những điều đó vốn dĩ gây nhiều tranh cãi, nhưng du khách đành im lặng. Rốt cuộc, hiện tại trời đang mưa to, đường đi trơn trượt nguy hiểm, xe buýt chắc chắn không thể vào trong trại một cách dễ dàng.

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, các du khách đi vào trại. Đàm Việt tò mò quan sát những căn phòng sơn trắng. Khi đến gần hơn, anh càng nhận thấy nhiều chi tiết rõ ràng hơn. Trên tường, các bức vẽ hiện lên vô cùng sống động, đúng như anh dự đoán – đó là những hình vẽ kinh điển về Ngũ Độc: rắn, cóc, thằn lằn, nhện và rết.

Ngoài những loài này, còn có nhiều hình vẽ côn trùng khác như chuồn chuồn, bướm, thiêu thân và bọ cánh cứng. Đàm Việt không quá yêu thích côn trùng, nên chỉ miễn cưỡng nhận ra một số loài quen thuộc.

Trong trại, những căn phòng được xây dựng khang trang và đẹp đẽ. Bên ngoài, có nhiều cụ ông và cụ bà mặc trang phục dân tộc truyền thống đang chăm chỉ làm việc. Phần lớn phụ nữ trong trại đều làm nghề dệt vải. Nhiều gia đình nuôi tằm, từ việc chăm tằm, kéo tơ đến dệt vải, tất cả đều được thực hiện thủ công.

Những người đàn ông trong trại gánh cuốc trở về sau một ngày làm việc ngoài đồng, có người còn gánh nước suối từ trên núi mang về. Điều kiện sống ở đây khá thiếu thốn, thậm chí không có nước máy. Người dân trong trại chủ yếu sử dụng nước suối chảy từ trên núi xuống, ngoài ra, họ còn đào giếng sâu để lấy nước phục vụ sinh hoạt hằng ngày.

Đây là một ngôi làng hoàn toàn chưa bị hiện đại hóa bởi khoa học kỹ thuật, mọi thứ vẫn giữ nguyên vẻ nguyên sơ, mộc mạc. Ngay cả nhà của trưởng làng cũng không có TV, chỉ có một ngọn đèn điện leo lét tỏa ánh sáng mờ nhạt.

Bên ngoài, những bức tường trắng tinh khôi tạo cảm giác sáng sủa, nhưng bên trong hầu hết các ngôi nhà lại chìm trong bóng tối. Do chỉ có ánh nến le lói chiếu sáng, không gian trở nên mờ ảo, âm trầm.

Đàm Việt cùng đoàn du khách đến nhà một hộ dân trong trại để trú mưa. Nhóm tám người của anh được phân vào nhà của một bà lão sống một mình. Căn nhà được quét dọn sạch sẽ, đơn sơ nhưng gọn gàng. Bà còn nuôi ba con gà mái, không có gà trống.

Trong sân có rất nhiều chum lớn, đều là những chiếc chum gốm sứ cổ xưa, trên miệng mỗi chum đều được đè chặt bằng những tảng đá lớn. Có lẽ bên trong là dưa muối hoặc một loại thực phẩm ủ chua nào đó.

Các bạn học của Đàm Việt tò mò nhìn quanh, nhưng ngay sau đó lại đồng loạt kêu ca: “Sao lại không có điện chứ? Pin điện thoại của tớ sắp cạn rồi!”, “Tín hiệu trong núi kém quá, tớ chẳng vào mạng được gì cả!”

Đàm Việt cũng lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra kiểm tra. Giống như mọi người, máy của anh hoàn toàn không có tín hiệu, không thể gọi điện hay nhắn tin, càng không thể truy cập mạng.

May mắn là nhóm bạn vẫn biết cách tìm niềm vui giữa hoàn cảnh khó khăn. “Tớ mang theo bộ bài Poker!”, “Tớ cũng có nè!”, “Vậy cùng chơi bài Poker đi!”

Bảy người chia thành từng nhóm nhỏ, tốp năm tốp ba, bắt đầu trò chơi bài Poker. Có người rủ Đàm Việt cùng chơi, nhưng anh không hứng thú: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút, các cậu cứ chơi đi.”

Đàm Việt có vẻ ngoài nổi bật. Hàng mi dài, đậm và rõ nét, đôi mắt màu nâu nhạt tựa như viên hổ phách ngàn năm - trong trẻo và thuần khiết. Nhìn anh, người ta có cảm giác như đang thấy một chú nai nhỏ giữa núi rừng, mang vẻ đẹp thuộc về “hệ sinh thái rừng sâu” đầy bí ẩn.

Từ nhỏ đến lớn, bạn bè luôn nhận xét về anh rằng: “Không cần đến những đường nét sắc sảo quá mức, nhưng từng chi tiết trên khuôn mặt cậu ấy lại kết hợp một cách hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.” Đàm Việt đẹp một cách nhẹ nhàng, không rực rỡ chói lóa, nhưng càng nhìn càng cuốn hút. Giống như làn gió mát lành trong rừng sâu, tự nhiên, thư thái và tinh khôi.

Vẻ đẹp nhẹ nhàng, không mang sức công kích mạnh mẽ của Đàm Việt khiến anh luôn được yêu thích từ khi còn đi học. Không chỉ có mèo chó quấn quýt, mà cả những ông bà cụ trên phố hay những đứa trẻ bi bô tập nói cũng đều thích anh.

Trước khi ra ngoài, Đàm Việt lễ phép chào bà lão đã tạm thời cho họ trú chân: “Bà ơi, cháu ra ngoài đi dạo một chút ạ.”

Bà lão không biết nói tiếng phổ thông, chỉ dùng phương ngữ địa phương khó hiểu. Vì vậy, anh vừa nói vừa dùng tay ra hiệu để bà hiểu ý mình.

Trong lúc giao tiếp, bà Lý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đàm Việt. Cảm nhận được sức sống tràn đầy của chàng trai trẻ, khóe miệng bà bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Đi thôi, đi thôi.”

Người già thì thịt dai, trẻ con lại quá ít thịt, chỉ có người trẻ tuổi - da dẻ mịn màng, khí huyết dồi dào - mới là mỹ vị tuyệt hảo nhất.

Hơn nữa, chàng trai này lại sạch sẽ, gương mặt xinh đẹp hiếm thấy, mà quan trọng nhất… vẫn còn nguyên dương. Nếu đem hiến tế cho Long Thần đại nhân, ngài nhất định sẽ rất hài lòng.

Nhìn theo bóng lưng Đàm Việt bung dù rời đi, bà Lý đứng phía sau phấn khởi đến mức không giấu được sự hưng phấn, tay chân khẽ run lên.

Đôi mắt đục ngầu của bà lướt qua mấy người trẻ tuổi trong phòng đang tụm lại chơi bài. Trên gương mặt nhăn nheo thoáng hiện một tia ghét bỏ - toàn là lũ thanh niên bồng bột, dung mạo lòe loẹt, hơi thở nóng nảy.

Rõ ràng vẫn là đám học sinh, vậy mà có vài người trông đã khí huyết suy nhược, thận khí không đủ, chỉ nhìn qua cũng biết không còn thuần khiết. Toàn là một đám hàng kém chất lượng, chỉ được cái trẻ và đông người.

Bà Lý theo bản năng liếm môi. Đầu lưỡi của bà rất dài, đỏ tươi như cánh hoa mào gà, mà đáng sợ hơn, đầu lưỡi còn chẻ ra thành nhánh mảnh.

Một nam sinh trong phòng, đang hút thuốc vô tình liếc qua, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng quái dị đến mức khiến hắn hoảng hốt, điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn lửa rơi thẳng lên mu bàn chân.

Hắn hét lên thất thanh, nhảy cẫng lên, đạp loạn khắp nơi để dập tàn lửa: “Đau! Đau! Đau……”

Những người bạn khác cười cợt hắn: “Sao cậu hậu đậu thế?”

Nam sinh kia vội dùng dép giẫm tắt điếu thuốc, rồi liếc nhìn bà Lý. Bà vẫn cúi đầu dệt vải, lặng lẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đầu lưỡi quái dị khi nãy cũng đã thu lại, bây giờ trông chẳng khác gì một bà lão bình thường.

Cảm giác rợn người vẫn chưa tan đi, hắn hạ giọng hỏi: “Các cậu… có thấy chỗ này có gì đó không ổn không?”

“Không ổn chỗ nào?”

Nam sinh nuốt nước bọt, đưa tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà: “Chính là… người trong trại này ấy. Họ có vẻ nhiệt tình quá mức.”

Quả thực, người dân trong trại rất niềm nở. Ngay từ khi bọn họ bước vào, ai cũng tươi cười chào đón, không chỉ chủ động sắp xếp chỗ ở mà còn cung cấp đồ ăn thức uống mà chẳng hề thu một đồng nào.

Đó không phải điểm mấu chốt. Quan trọng là một người bình thường làm sao có thể có đầu lưỡi dài như thằn lằn, lại còn phân nhánh!

“Hướng dẫn viên du lịch không phải đã nói rằng người dân miền núi rất hiếu khách sao?” Một vài người trong nhóm không để tâm đến lời cảnh báo của nam sinh kia, “Chúng ta đâu có chủ ý ở lại đây lâu, chẳng qua vì trời mưa nên mới tạm trú thôi. Ngày mai hết mưa là đi ngay mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhóm bạn vừa tốt nghiệp cấp ba, ai nấy vẫn còn khá đơn thuần. Cảnh giác của nam sinh lúc nãy chỉ mới bùng lên một chút đã nhanh chóng bị dập tắt. Dù gì cũng phải tin vào khoa học, trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái!

Có khi chỉ là hắn hoa mắt mà thôi. Dù gì cũng vừa ngồi xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi quá mức nên nhất thời sinh ra ảo giác cũng không chừng.

Nhóm học sinh trung học được chia nhau ở các nhà khác nhau. Cô gái có gương mặt tròn như quả táo cùng bạn trai của mình được sắp xếp ở một hộ gia đình khác.

Ngoài họ ra, trong căn nhà ấy còn có một người đàn ông đầu trọc, cơ bắp vạm vỡ - chính là kẻ trước đó suýt ngã vì không thắt dây an toàn trên xe buýt, cùng với cô vợ có giọng nói the thé của hắn. Ngoài ra, còn có một cặp vợ chồng già tóc đã điểm bạc và một đôi vợ chồng trung niên có vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn, một người là bác sĩ, người còn lại là giáo viên trung học.

Khi Đàm Việt đi dạo quanh trại, tiện thể quan sát nơi ở của những du khách khác. Kiến trúc trong trại khá đồng nhất, chỉ có chút khác biệt nhỏ. Bố cục bên trong nhà cũng tương tự nhau.
Ngôi nhà mà nhóm người kia ở cũng có sân rộng, khác biệt duy nhất là không nuôi gà như nhà của bà Lý, nhưng lại đặt rất nhiều chum vại lớn trông giống như dùng để muối rau hoặc dưa chua.

Chủ nhân của ngôi nhà này là một cặp vợ chồng trung niên. Lúc này, họ đang chăm chỉ băm thức ăn, chuẩn bị bữa tối cho các du khách.

Đàm Việt dừng lại, thử bắt chuyện với họ. Dù bà Lý lớn tuổi không biết nói tiếng phổ thông, nhưng một cặp vợ chồng trung niên thế này hẳn là có thể hiểu được.

Người vợ lặng lẽ quan sát Đàm Việt. Ánh mắt bà ta dừng lại trên khuôn mặt cậu, rồi chậm rãi lướt xuống, chăm chú nhìn chiếc cằm thanh tú và chiếc cổ dài, thon như cổ thiên nga.

Dù đang mặc áo gió cổ đứng, nhưng vóc dáng Đàm Việt vẫn lộ ra vài phần đặc trưng. Một thiếu niên cao 1m9 với tay chân dài miên man, tỉ lệ cơ thể cân đối đến mức hoàn hảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật sống động.

Đã bao lâu rồi bà ta chưa nhìn thấy một con người có phẩm chất như thế này? Ánh mắt người vợ rực cháy sự thèm thuồng, trong lòng lại dâng lên chút ghen ghét: Thằng nhóc này đúng là trời sinh tướng mạo tốt, chỉ một mình nó thôi còn hơn cả một sân người nhà bà gộp lại. Thật đúng là tiện nghi cho bà Lý gia rồi.

“Dì, trên mặt cháu có gì sao?” Đàm Việt lên tiếng. Thật ra cậu đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nhưng ánh mắt của người dì này lại có chút quá mức.

Người chồng có vẻ chân chất, hiền lành, lên tiếng bằng giọng phổ thông có phần lơ lớ: “Vợ tôi là người câm, ngại quá. Cô ấy chỉ là quá kích động nên không nói thành lời thôi.”

Người chồng rõ ràng rất thấu hiểu vợ mình. Vừa dùng sức băm xương trên thớt, hắn vừa trò chuyện với Đàm Việt. Trên thớt gỗ, máu heo loang lổ, bắn tung tóe.

Người đàn ông vừa băm vừa hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa? Có muốn tìm người yêu trong đoàn du lịch không? Tôi có thể giới thiệu cho cậu đấy, con gái trong trại này xinh lắm!”

Đàm Việt lắc đầu, trò chuyện vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Anh mới chỉ 18 tuổi, đối với tình yêu có những mong chờ riêng, nhưng chưa đến mức cần ai đó làm mai mối.

Bên ngoài, hướng dẫn viên du lịch, tài xế cùng những du khách khác đang tụ tập trước sân, trò chuyện rôm rả. Đàm Việt đứng trước cửa nhìn quanh một chút, trong lòng có chút tò mò, nhưng cuối cùng cũng không tùy tiện bước vào quấy rầy họ.

Đàm Việt luôn là một học sinh ngoan, tuân thủ nội quy trường học, hiểu lễ nghĩa và luôn cư xử văn minh. Khi ở bên ngoài, anh cũng giữ nếp sống đúng mực, không tùy tiện xen vào chuyện của người khác.

Dĩ nhiên, anh không có đôi mắt thấu thị, nên chẳng thể nhìn xuyên qua cánh cửa để thấy cảnh tượng bên trong sân.

Tại sân lớn nhà thôn trưởng, hướng dẫn viên du lịch, tài xế cùng những du khách còn lại đều đang ngâm mình trong những chiếc lu nước khổng lồ.

Mái tóc của họ, như những dải rong biển, bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước. Tất cả đều nhắm nghiền mắt, trông như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Khi Đàm Việt tiến gần hơn, trên gương mặt trắng bệch của những người đó dần hiện lên từng vệt hoa văn đen kỳ dị. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, những hoa văn ấy không phải là hình vẽ, mà đang cựa quậy, như thể chúng là sinh vật sống!

Từ trong những chiếc lu nước, vô số con sâu rậm rạp bò ra, phủ kín mặt của những người đang ngâm mình bên trong. Chúng chậm rãi trườn khắp cơ thể họ, dần dần bao trùm lấy họ hoàn toàn.

Sự thật kinh hoàng là, trong đoàn chỉ có mười sáu người là con người thật sự. Những kẻ còn lại – những “dân làng” nhiệt tình kia – chỉ là những sinh vật ký sinh đang mặc lớp da người! Dưới lớp da mỏng manh kia, không có máu thịt, không có xương cốt – chỉ có một ổ sâu lúc nhúc, không ngừng vặn vẹo.

Những “người may mắn” được lựa chọn sẽ nhận được tin nhắn đặc biệt, dẫn họ đến Hắc Long Trại – nơi giao thoa giữa hai thế giới. Còn chiếc xe buýt cũ nát chở họ đến đây ư? Nó chỉ là một công cụ vận chuyển “thực phẩm tươi sống” mà thôi.

Ngày xưa, nó từng là những cỗ xe bò, xe lừa. Sau này, nó trở thành máy kéo. Và giờ đây, nó là một chiếc xe buýt, chở những con mồi thẳng vào hang ổ của quái vật.

Hắc Long Trại là một sơn trại có tín ngưỡng độc đáo, cực kỳ khắt khe trong việc chọn lựa những vị khách từ bên ngoài. Những “huyết thực” được đưa đến đây đều mang theo quá nhiều ô trọc, vì vậy, trước khi có thể hiến tế cho Hắc Long Thần, họ phải trải qua quá trình thanh tẩy. Tất cả những thứ dơ bẩn trong cơ thể sẽ bị tằm ăn dần dần gặm sạch, chỉ để lại phần tinh túy nhất.

Cơn mưa dần ngớt. Đàm Việt cầm chiếc ô vuông màu trắng, chậm rãi bước ngang qua cổng trại. Nhưng người gác cổng đã biến mất. Cánh cổng bị khóa chặt từ bên ngoài bằng một sợi xích sắt to nặng, trừ phi leo tường, bằng không căn bản không thể rời khỏi nơi này.

Đàm Việt để ý thấy trên tường có rất nhiều mảnh pha lê sắc nhọn cắm chi chít, dây leo bò kín mặt tường cũng đầy gai nhọn.

Kiến trúc ở nơi này mang một vẻ đẹp độc đáo, đậm chất truyền thống. Ngoài việc vẽ tranh để ghi lại những hình ảnh ấn tượng, trên cổ Đàm Việt còn đeo một chiếc mini camera, giúp lưu giữ mọi khoảnh khắc đáng nhớ trong hành trình của mình.

Dù rằng phác họa có thể ghi lại cảm hứng một cách nhanh chóng, nhưng nó vẫn không thể nào bằng được một chiếc máy quay – thứ có thể lưu lại tất cả những gì anh thấy mà không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Lúc này đã là 4 giờ 30 phút chiều, người dân trong trại bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Nơi đây vẫn sử dụng bếp đất truyền thống, loại bếp nông thôn cần phải nhóm lửa bằng củi.
Từng nhà, từng nhà ống khói bắt đầu bốc lên, những làn khói trắng hòa quyện vào cơn mưa phùn nhẹ nhàng, lẫn vào từng cơn gió thoảng qua.Trong không khí, mùi thịt nồng đậm lan tỏa, xen lẫn với hương khói bếp, tạo nên một bầu không khí ấm áp mà cũng có phần kỳ lạ.

Đàm Việt lúc ở trên xe đã ăn vài quả quýt, nên lúc này vẫn chưa cảm thấy đói. Cứ thế đi dạo một hồi, anh vô tình bước đến gần căn phòng màu đỏ.

Đúng như anh dự đoán, nơi này quả nhiên là một công trình tương tự từ đường hoặc chùa miếu. Trên bảng hiệu có ba chữ: Long Thần Miếu.

Phần lớn trang trí trên xà nhà đều làm từ đá, các hoa văn điêu khắc chủ yếu là Quỳ Long, bên trên phủ một lớp sơn đen. Những tảng đá này còn được khảm vô số thạch mắt, dày đặc đến mức chỉ cần liếc qua cũng có thể thấy một khối đá chứa đến hàng trăm thạch mắt xanh biếc.

Đây hẳn là được làm từ Đoan Khê thạch nghiên mực. Đàm Việt nhớ rõ rằng thạch mắt chính là một trong những đặc trưng của nghiên mực Đoan Khê. Việc sử dụng loại đá quý này để xây dựng chùa miếu cho thấy dân trong trại vô cùng thành kính.

Anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước vào Long Thần Miếu. Dù sao nơi này cũng không có ai canh gác. Đối với một du khách mà nói, một ngôi chùa miếu không bị phong tỏa đồng nghĩa với việc đây là một điểm tham quan mở cửa, cho phép người ngoài vào chiêm bái.

Nhưng càng đi sâu vào bên trong, những “thạch mắt” tưởng như bất động lại bắt đầu thay đổi vị trí. Đến lúc này, Đàm Việt mới nhận ra, chúng nào phải đá, mà là vô số con sâu giáp xác màu xanh lá cây đang bò lúc nhúc!

Long Thần Miếu có quy mô rất lớn, toàn bộ bên trong đều được sơn đỏ rực. Trên đài cao là tượng Long Thần, nhưng thay vì mang hình dáng của một con rồng, nó lại trông giống một con rết khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn, với hàng chục móng vuốt sắc bén. Hơn nữa, Hắc Long Thần này còn có chín cái đầu, vừa nhìn đã thấy không giống một vị thần chính thống.

Tuy nhiên, Đàm Việt là người rất coi trọng lễ nghĩa, dù trong lòng có suy nghĩ gì, anh cũng không thể hiện ra ngoài. Nếu không phải vì muốn quan sát thêm về tín ngưỡng địa phương, có lẽ anh đã không dâng hương cúng bái vị Long Thần này.

Sau khi đứng trong miếu vài phút, Đàm Việt quay người bước ra ngoài. Vừa mở dù, do tầm nhìn bị che khuất trong khoảnh khắc, một vật gì đó đột nhiên va mạnh vào anh, khiến anh bị đẩy lùi về phía sau hai bước.

Khi nhìn rõ thứ vừa va vào mình, Đàm Việt bỗng chốc đứng sững. Cây dù trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘bang’ khẽ. Gương mặt, cổ và vành tai anh đỏ bừng như một quả cà chua Provence chín mọng.

“Xin lỗi, xin lỗi……”

Đàm Việt vội vàng đưa tay đỡ lấy người vừa va vào mình. Đó là một thiếu niên có mái tóc dài trắng muốt vô cùng nổi bật.

Người kia buộc tóc thành một đuôi ngựa cao bằng một dải lụa xanh lơ, càng làm tăng thêm vẻ anh khí và phóng khoáng. Toàn bộ khí chất toát lên từ cậu ta đều mang theo một nét thiếu niên mạnh mẽ, sắc sảo, khiến người khác không khỏi chú ý.

Thiếu niên trước mặt có làn da trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, không một tì vết, tựa như một búp bê gốm sứ tinh xảo.

Ánh mắt Đàm Việt theo bản năng lướt xuống dưới, nhìn thấy trên cổ cậu ta có hầu kết rõ ràng, lồng ngực bằng phẳng, rõ ràng là một nam nhân.

Thiếu niên mặc trang phục truyền thống của Hắc Long Trại, nhưng chất liệu và hoa văn thêu trên đó lại tinh xảo hơn hẳn so với những bộ đồ khác trong trại.

Chiếc áo đen có hoa văn Quỳ Long thêu bằng chỉ vàng, cổ tay áo cũng được viền vàng tỉ mỉ. Trên cổ đeo một chiếc vòng bạc chạm khắc tinh xảo, cổ tay mang vòng phỉ thúy xanh thẫm, chân đi đôi guốc gỗ da trâu hai răng.

Thiếu niên trước mặt tinh tế đến từng chi tiết, ngay cả ngón chân cũng tựa như một tác phẩm nghệ thuật, móng chân hồng nhạt, sáng bóng tự nhiên. Mắt cá chân lại buộc một sợi tơ đỏ có đính kim thiền nhỏ, trông vừa thần bí, vừa trang nhã.

Thực ra, mỗi người đều có quan điểm thẩm mỹ khác nhau, nhưng Đàm Việt rất rõ ràng, gương mặt trước mắt này chính là đỉnh cao của cái đẹp! Như thể Nữ Oa dốc hết toàn lực, vận dụng kỹ thuật huyễn diệu nhất để tạo ra kiệt tác nhân gian!

Trước hôm nay, Đàm Việt chưa từng nghĩ rằng mình có thể là đồng tính luyến ái. Nhưng cú va chạm này, không nghiêng không lệch lại đánh thẳng vào trái tim anh.

Bất kể là ngũ quan sắc sảo hay dáng người tinh tế, từ mái tóc mềm mại đến đầu ngón chân, mỹ thiếu niên trước mắt đều hoàn mỹ đánh trúng gu thẩm mỹ của Đàm Việt!

Cú va chạm định mệnh này, chẳng lẽ không phải là do thần vận mệnh cùng thần tình yêu đặc biệt tạo ra cho anh? Chính là Muse linh cảm, là mảnh xương sườn còn thiếu của anh! Nếu không thì, tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim anh đã đập loạn nhịp như vậy?

Lại nghĩ đến bàn tay lạnh lẽo của đối phương vừa lướt qua mu bàn tay mình, đầu ngón tay anh lập tức tê dại như thể bị điện giật!

Bất kể đối phương là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, gia cảnh ra sao, thậm chí đã có ai trong lòng hay chưa, tất cả đều không quan trọng!

Trái tim trong lồng ngực Đàm Việt đập cuồng loạn, trong đầu dopamine bùng nổ, thôi thúc anh rằng, nếu bỏ lỡ người này, cả đời anh sẽ hối hận!

Tuổi trẻ là sự nhiệt huyết, là sự bốc đồng, là dũng khí không do dự! Đàm Việt không chút nghĩ ngợi, buột miệng thốt lên: “Xin hỏi, cậu có muốn một người bạn trai không?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play