Thời điểm Đàm Việt đi học, lúc đó cũng có vài người bạn có chút cảm tình, nhưng Vương Nhất Hàm không nằm trong số đó, ngữ khí anh lạnh nhạt: “Buông ra!”
Người kia nước mắt nước mũi tèm nhem, khóc lóc thảm thương: “Đại lão, ngài không biết hôm qua tôi đã trải qua những gì đâu……”
Đàm Việt chau mày, khó hiểu: “Cậu hôm qua đã trải qua chuyện gì thì đi tìm mấy người bạn thân thiết kia mà khóc. Tìm tôi làm gì?”
Đừng nhìn Đàm Việt ở cạnh Quan Sơn lúc nào cũng tích cực, nhiệt tình, tỏ ra vô cùng chủ động, tất cả những điều đó chỉ xảy ra khi người kia là đối tượng trong lòng anh.
Anh vốn không phải kiểu người có “tình yêu rực rỡ chiếu khắp thế gian”, không phải “mặt trời nhỏ” lúc nào cũng đối xử tốt với tất cả mọi người. Nếu có, anh chỉ là một “mặt trời nhỏ” ấm áp dành riêng cho người nhà.
Vương Nhất Hàm với anh chỉ là bạn học cùng lớp vẽ, suốt một năm qua cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Chuyến du lịch lần này, thật ra cũng là do một nam sinh khác trong lớp vẽ đứng ra tổ chức.
Xét thấy đối phương trước đó cũng từng nhắc nhở giúp mình, Đàm Việt không đến mức thẳng chân đá bay người ta đi. Nhưng anh cũng chẳng muốn cứ mãi chịu đựng sự quấy rầy này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play