Tuy đang là mùa hè, nhưng nước hồ nhân tạo lại lạnh hơn tưởng tượng rất nhiều. Chỉ đứng ở ven hồ thôi mà hơi lạnh đã len lỏi từ lòng bàn chân dâng ngược lên tận xương.

Với độ sâu kia, hoàn toàn có khả năng bị đuối nước.

Sau khi nghe thấy câu nói kia, sắc mặt cậu ấm nhà giàu lập tức tái nhợt.

Có thể từ chối không?

Yêu cầu này căn bản chẳng thể nào nói lý được.

Nhưng trái ngược với thân thể đang khẽ run lên vì sợ hãi, trong đầu gã lại như dung nham sôi trào, không có lấy một tia suy nghĩ phản kháng. Theo bản năng, gã quay đầu lại, liếc thấy cô nữ sinh đang cố rút người lại thật nhỏ bên cạnh mình lập tức như bị điện giật, gã bừng tỉnh.

Phải rồi.

Có ai nói là chính gã phải xuống lấy đâu.

“Cô đi lấy.”

Giọng ra lệnh vang lên.

Cánh tay bị kéo chặt, cô nữ sinh hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt đầy bực bội và thiếu kiên nhẫn.

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

“Đi lấy nhanh lên!” Gã lập tức thúc giục, sau đó hừ lạnh đầy khinh thường: “Cô không phải nói muốn ở bên cạnh tôi sao? Đây là thái độ của cô à? Tôi đã nói rồi, người như cô mà còn có thể trở thành bạn gái tôi, đã là may mắn lắm rồi. Hay là cô muốn chia tay?”

“Không… không phải…”

“Vậy thì đi lấy ngay đi.”

Ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu ngang ngược.

Gã hoàn toàn không xem cô là con người, cứ như thể đang ép buộc một kẻ hèn mọn phải bò lết dưới đất.

Cô gái run rẩy cả người.

Không kịp suy nghĩ, nỗi sợ đã ăn sâu từ lâu khiến cơ thể cô phản ứng trước cả lý trí, bước về phía hồ nhân tạo.

Đôi mắt cô đã sưng lên, khô rát.

Áp lực tinh thần kéo dài khiến cơ thể cô gần như cạn sạch sức lực phản kháng.

“Cô ta thật sự đi kìa.”

“Làm thật luôn, đúng là không biết tự trọng.”

“Chưa từng thấy ai tiện đến vậy, chắc là vì tiền thôi chứ gì.”

Âm thanh bàn tán vang lên khắp nơi.

Dù ban đầu phần lớn mọi người còn cảm thấy thương cảm, nhưng khi nhìn thấy cô thực sự nghe lời làm theo, ánh mắt họ đã chuyển sang khinh miệt.

Không muốn, không muốn.

Tôi không muốn đi.

Bên dưới lớp vải là những vết thương cũ còn chưa lành hẳn, lớp da non mới mọc bị ẩm lạnh kích thích khiến cô ngứa ngáy đến mức muốn phát điên. Một tay ôm lấy cánh tay còn lại, móng tay dài cào mạnh xuống.

“Lạch xạch, xoạt xoạt” tiếng bước chân xen lẫn âm thanh móng tay cào rách da vang lên đầy rợn người.

Thế nhưng…

“Lạch cạch.”

Cánh tay đẫm máu bị một người giữ chặt lại.

Bước chân cô buộc phải dừng.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Không muốn đi thì đừng đi.”

Cô giật mình trợn to mắt, theo bản năng quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, bắt gặp ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Diệp Ký Thư nắm lấy cổ tay cô.

Nhưng chỉ thoáng nhìn cô ta một cái, cậu lập tức dời mắt đi, khuôn mặt không chút biểu cảm mà hướng ánh nhìn về phía cậu ấm nhà giàu.

“Cút xuống cho tôi.”

...Gì cơ?

“Nếu không, tôi sẽ đích thân đẩy cậu xuống.”

Nghe những lời trắng trợn như vậy, cậu ấm nhà giàu sững người tại chỗ.

Ngay sau đó, cả khuôn mặt gã đỏ bừng lên không rõ là vì bị làm nhục hay vì cơn giận dâng trào đến muốn phun máu, gã gào lên tức tối: “Cậu nói cái gì?! Cậu tưởng mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi?”

Diệp Ký Thư vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh tanh, không chút dao động.

Cậu bước lên một bước.

Không buồn nói thêm lời thừa, cậu trực tiếp vươn tay túm lấy cổ áo đối phương, lôi thẳng về phía hồ nhân tạo.

“Cậu làm cái gì đấy! Cậu… cậu biết tôi là ai không hả?!”

Thế nhưng đối phương hoàn toàn không phản ứng.

Cảm giác như đấm một quyền vào bông mềm nhũn, vô vọng.

Kẻ điên! Cậu ta chính là một tên điên thật sự!

Nếu cứ bị ném thẳng xuống như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất!

Khoảng cách đến hồ nước ngày càng gần, sắc mặt cậu ấm nhà giàu cũng trắng bệch ra vì sợ.

Muốn vùng vẫy, nhưng tay chân lại mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Chung quanh chỉ toàn người đứng xem náo nhiệt, chẳng ai ra tay giúp.

Gã chỉ có thể hoảng loạn kêu lên trong tuyệt vọng: “Nếu tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”

Điều khiến gã tuyệt vọng nhất  chính là dù gã có kêu gào ra sao, bước chân của đối phương vẫn chẳng có chút dấu hiệu dừng lại.

Người này rốt cuộc là ai?!

Gã vắt óc suy nghĩ, nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không thể nào khớp được thân phận của kẻ đang nắm chặt cổ áo mình.

Giữa lúc hoảng loạn và thất thố, khóe mắt gã vô tình nhìn thấy Yến Mị người vẫn luôn chơi điện thoại lúc này lại ngẩng đầu lên, động tác dừng lại, ánh mắt không chớp nhìn về phía bên này.

Khoan đã…

Người có thể khiến Yến Mị phản ứng như vậy... rốt cuộc là ai?

Đầu óc gã trống rỗng, vẫn không tài nào hiểu nổi.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo từ hồ nước phía sau lập tức kéo gã về thực tại.

Gã bắt đầu giãy giụa, giày cọ mạnh vào bờ hồ, hai tay vùng vẫy loạn xạ: “Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Tôi sẽ không dám như vậy nữa!”

“Ừ.”

Diệp Ký Thư buông tay.

Tên kia vì quá kinh hãi, cả người mềm nhũn như bùn đổ rạp xuống đất, thở dốc liên tục, vẫn còn run rẩy vì sợ.

Đôi mắt gã mở to, kinh hoảng nhìn người vừa lạnh lùng làm ra tất cả chuyện này.

Gã hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về người đó.

Thật sự là người cùng trường với bọn họ sao? Chuyện này hoàn toàn vô lý!

Thế nhưng, ánh mắt đối phương nhìn gã bình tĩnh đến đáng sợ  lại khiến gã từ sâu trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi, chẳng thể nào nảy sinh nổi chút ý định trả thù nào.

Nhưng trái ngược với sự hoảng loạn trong tim, nơi cổ áo bị nắm lấy gần xương quai xanh ấy… lại truyền đến một cảm giác tê rần như có dòng điện chạy qua, khiến gã không khỏi rùng mình.

Đôi vai vốn nặng nề mấy ngày gần đây… cũng dường như nhẹ hẳn đi.

Ừng ực.

Gã nuốt mạnh một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Bỗng nhiên, Yến Mị quay đầu lại.

Ánh mắt không cảm xúc quét qua gã một cái.

Gần như ngay lập tức, ngọn lửa vừa bốc lên trong lòng bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, tắt ngấm.

Gã cứng họng.

Yến Mị mấp máy môi, dường như không phát ra tiếng, nhưng lại như đang nói gì đó với gã…

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Đám người xem náo nhiệt đã tản đi gần hết, ngay cả cô nữ sinh cũng mang vẻ hoảng hốt rời khỏi nơi này, chỉ còn gã vẫn ngồi bệt dưới đất, không nhúc nhích.

Từ phía trên đầu gã, bất ngờ vang lên một giọng nói xa lạ: “Xin hỏi, cậu là Trần Hách Danh phải không?”

Một người mặc đồng phục chuyên dụng nào đó đang đứng phía sau gã, giọng điệu lịch sự nhưng cứng rắn: “Chúng tôi muốn hỏi vài câu, vì cậu có nhắc đến một vụ việc liên quan đến nhảy lầu gần đây. Mong cậu phối hợp điều tra...”

Tuy nhiên, câu nói còn chưa dứt, Trần Hách Danh đã lảo đảo đứng dậy.

Hành động quá đột ngột khiến người kia cũng bất giác sửng sốt.

“Tôi muốn… tôi muốn tìm lại con thú bông…”

Bóng dáng gã lảo đảo bước về phía hồ nhân tạo.

Dưới cái lạnh thấu xương của mặt nước, vậy mà người này lại chẳng lộ ra chút sợ hãi nào. Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, thân thể gã đã dần dần chìm vào làn nước lạnh lẽo.

Dù dưới chân là lớp bùn mềm nhão, trơn trượt, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, gã vẫn tiếp tục tiến về phía trước, từng bước chậm rãi nhưng không dừng lại.

Thậm chí, cánh tay gã vẫn giơ lên giữa không trung, lặng lẽ làm động tác như đang tìm kiếm thứ gì.

Chỉ còn một chút nữa thôi, toàn thân gã sẽ chìm hoàn toàn vào nước.

“Dừng lại.”

Người phía sau bất ngờ vươn tay, kịp thời túm lấy cổ tay gã, kéo mạnh một cái, đem gã từ mép vực của cái chết đuối giật ngược trở về.

Cơ thể gã bị vứt xuống bờ, ngã sóng soài trên mặt đất.

Đây là… cái gì vậy? Rốt cuộc là tình huống gì?!

Do hành động vừa rồi quá mạnh, từ trong túi áo của chàng trai mặc đồng phục rơi ra một tấm thẻ thân phận màu đen tuyền, ánh sáng phản chiếu lên dòng chữ màu vàng kim:

【 Cục Quản lý Kiểm soát Cảm nhiễm 】- Lâm Lân.

Thanh niên vội cúi người, nhặt lại tấm thẻ công tác từ dưới đất.

Sau đó liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai chú ý, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi thật dài.

Không thể để người thường thấy được…

Bởi vì, đây là một sự tồn tại cấm kỵ.

Tấm thẻ kia tượng trưng cho một điều mà người bình thường không được phép biết đến.

Một thế giới bị che giấu khỏi tầm mắt con người — một thế giới nơi tồn tại các loại [ Ô Nhiễm Cảm Xúc] 

Chỉ cần là cảm xúc cực đoan dù là tình yêu, thù hận hay ghen tị…

Một khi tụ hội trên một người hay vật thể nào đó, đều có xác suất nhất định sẽ chuyển hóa thành nguồn lây nhiễm.

Mà nguồn lây nhiễm sẽ làm rối loạn lý trí của con người.

Nó khiến mọi thứ xung quanh, thậm chí cả môi trường… trở nên điên cuồng.

Thi thể có thể sẽ sống lại.

Con người có thể bị thu thập và biến thành quái vật.

Hoa cỏ cây cối vào ban đêm khẽ lay động trong gió.

Bất kỳ hiện tượng kỳ lạ, khó giải thích hay quái dị nào đều có khả năng bị kích phát bởi "nguồn cảm nhiễm", nói cách khác, nó chẳng khác gì một mầm họa di động.

Khu vực này do [Cục quản lý khống chế nguồn cảm nhiễm] phụ trách — một cơ quan chuyên xử lý các hiện tượng ma quái như vậy.

Lâm Lân là một thành viên của cơ quan này.

Còn người dũng sĩ đang có mặt tại đây là vì Cục Quản lý đã phát hiện [Trần Hách Danh] có khả năng trở thành một "nguồn cảm nhiễm".

Người này là một thiếu gia nhà giàu, lâu nay chuyên đùa giỡn tình cảm người khác, gây áp lực tâm lý khiến đối phương rơi vào trạng thái u uất, thậm chí nhiều lần trốn thoát khỏi trừng phạt. Trên người gã đã tích tụ đủ loại cảm xúc cực đoan đến từ nhiều người khác nhau. Xác suất gã sẽ chuyển hóa trong vòng ba ngày tới đã lên tới 70%.

Chính vì lý do đó, Lâm Lân lập tức yêu cầu phải đưa người này về Cục Quản Lý với một danh nghĩa nào đó, tránh để xảy ra hậu quả không thể cứu vãn.

Nghĩ đến đây, anh hít sâu một hơi rồi nhìn về phía người vừa được mình cứu.

Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Anh còn chưa kịp hỏi gì cả.

Nếu người kia đã có khả năng trở thành "nguồn cảm nhiễm", vậy thì cũng không giống loại có tâm lý yếu đuối đến mức không chịu nổi kích thích.

Chỉ một ánh nhìn.

Vừa liếc mắt qua, trong khoảnh khắc, Lâm Lân chợt đứng sững tại chỗ, hơi thở lập tức nghẹn lại.

Trước mắt anh là một người với dáng vẻ thảm thương đến kinh hãi:

Từ mũi, hai tai, thậm chí cả hai tròng mắt đều đang chảy ra một thứ chất lỏng đen đặc.

Thế nhưng miệng người kia vẫn còn đang lẩm bẩm những câu khó nghe rõ, gương mặt méo mó vì đau đớn mà r*n rỉ.

Cơ thể không ngừng run rẩy, đồng tử giãn to tràn ngập nỗi sợ hãi.

Lâm Lân tiến lại gần, cúi thấp người xuống, nín thở để cố nghe xem đối phương đang lẩm bẩm điều gì trong miệng.

“Tôi… tôi nhất định phải tìm lại thú bông…”

Chỗ dùng bữa là một nhà hàng cao cấp.

Khác với Diệp Ký Thư người đang phải làm việc vặt để trang trải thì Yến Mị dường như xuất thân từ một gia đình khá giả.

Dù trong ký ức của cậu, cốt truyện không nhắc đến xuất thân cụ thể của đối phương, nhưng nếu có thể tiếp xúc với những nhân vật nổi bật sắp xuất hiện dù là vai pháo hôi thì chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường.

Cậu  mặc một chiếc áo khoác kiểu thể thao đơn giản.

Còn đối phương thì rõ ràng ăn mặc rất phù hợp với không gian sang trọng này.

Các nhân viên phục vụ thi thoảng liếc nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu, rồi lập tức cúi đầu, vờ như không thấy.

Hai người cùng ăn, không ai mở miệng nói chuyện.

Thế nhưng khi món bò bít tết được mang lên, Yến Mị lại rất tự nhiên cắt miếng, rồi đưa thẳng đến bên miệng Diệp Ký Thư.

“……”

Diệp Ký Thư do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ăn luôn.

Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dường như cũng dịu đi phần nào.

Mãi cho đến khi rời khỏi nhà hàng, lúc đang đứng chờ xe bên đường, Diệp Ký Thư mới liếc nhìn người bên cạnh rồi mở miệng: “Đừng làm mấy chuyện như vậy nữa.”

Chỉ là một con thú nhồi bông rẻ tiền, chưa đến mười đồng mà thôi.

Ở khu trò chơi máy gắp thú đầy rẫy, dù có đổi cả đống cũng chẳng sao, hoặc mua cả lô trên mạng cũng được.

Không đáng để vì nó mà giận dỗi.

“Không giống nhau.”

Yến Mị mặt lạnh, giọng đầy cố chấp: “Người khác chết rồi thì cũng thôi, nhưng món quà cậu tặng cho tớ thì nhất định phải lấy lại.”

“……”

Ờ thì…

Người ta vứt bỏ là cả mạng sống, còn cái mình vứt bỏ là… một con bạch tuộc nhỏ màu đỏ tím, đúng không?

“Hồ nước quá nguy hiểm.”

Nhưng Yến Mị vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

Dù hắn đã chủ động vươn tay, đối phương cũng không nắm lấy. Ngược lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, không chớp mắt.

“Ký Thư thấy tớ đang chuyện bé xé ra to sao? Cảm thấy tớ không nên coi trọng món quà mà cậu tặng đến mức này? Hay là… cậu cho rằng…”

“Không có.”

Âm thanh lập tức im bặt.

Nhưng Yến Mị vẫn nhìn chăm chăm.

Diệp Ký Thư đành phải đổi cách nói: “Nếu xảy ra chuyện… ở đây lại có nhiều người như vậy, cậu có thể sẽ bị đuổi học.”

“Tớ không muốn cậu bị đuổi học.”

Bất ngờ nghe thấy câu đó, yết hầu Yến Mị khẽ động, người hơi run lên như đang giằng co trong lòng  có vẻ rất muốn giữ vững thái độ đang giận dỗi, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, rất nhanh liền bật cười, làm bầu không khí nặng nề giữa hai người tan biến.

“Được thôi.”

Diệp Ký Thư bị ôm từ phía sau.

Yến Mị cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên vành tai và cổ cậu, sau đó tựa lên vai, dừng lại ở hõm vai.

“Nghe lời cậu hết.”

Giữ nguyên động tác kề sát, Diệp Ký Thư không nhìn thấy ánh mắt phía sau đang khẽ dao động, chỉ nghe giọng nói dịu dàng dán sát bên tai: “Xin lỗi… tớ sẽ không… làm mấy chuyện này trước mặt mọi người nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play