Mấy lời này khiến cô gái còn lại cũng nổi giận, giọng gắt gỏng cất lên:
“Chúng tôi đều mới mười tám, mười chín tuổi, gọi gì mà dì với dượng! Tôi muốn em xin lỗi đấy!”
Văn Thanh mờ mịt nhìn cô gái đang tức giận, rõ ràng không hiểu mình đã làm gì sai. Bấy giờ, một chàng trai ngồi gần đó thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền nhanh chóng đứng ra giải vây:
“Vương Diễm Hồng, Đoạn Lệ Lệ! Đừng dọa em ấy nữa! Con bé này nói chuyện cũng có lễ phép đấy chứ! Đừng trưng cái mặt khó coi ra như thế! Nó vẫn còn nhỏ mà! Tiểu muội, sau này đừng gọi là dì nữa nhé, gọi là ‘đồng chí’ mới đúng. Bây giờ em không còn là con nít nữa, là thanh niên trí thức rồi, mà thanh niên trí thức với nhau thì đều gọi là ‘đồng chí’. Ví dụ như anh họ Trương, tên Trương Kiệt, em có thể gọi anh là đồng chí Trương. Đây là đồng chí Hồ Gia Trung, còn đây là đồng chí Tô Liệt. Còn hai cô này là đồng chí Vương Diễm Hồng và đồng chí Đoạn Lệ Lệ. Em nhớ kỹ chưa? Tên em là gì?”
Văn Thanh âm thầm trợn mắt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi rói đáp lại:
“Em không biết! Bà nội dạy em rằng ra ngoài phải lễ phép, không gọi là dì thì gọi là gì bây giờ? Thôi được, sau này em sẽ nghe lời anh, gọi là đồng chí vậy! Có điều, đồng chí Vương Diễm Hồng hơi đáng sợ, tính cách giống hệt bác dâu của em. Đồng chí Trương Kiệt, em tên là Văn Thanh.”
Vương Diễm Hồng bị chọc tức đến sắp nghẹn, nhưng lại không tiện nổi giận tiếp, bởi ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía cô, nhìn cô như thể đang bắt nạt trẻ con vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play