Chỗ đó nằm ngay phía sau chỗ ở của thanh niên trí thức, chỉ cách nhau một bức tường, lại để lâu không tu sửa nên ông cũng dần quên khuấy mất sự tồn tại của mấy người đó.
Chủ yếu là vì họ không được giao nhiệm vụ nuôi trâu hay heo – những công việc quan trọng trong đội sản xuất – mà chỉ như người vô hình, sống tách biệt.
Hứa Trường Xuân cũng chỉ cấp cho họ vài mẫu đất hoang ở chân núi, đưa thêm vài cân hạt giống cùng một ít lương thực thiếu thốn rồi không quản thêm gì nữa.
Họ trồng được gì thì dùng, còn trong thôn cũng chẳng ai hỏi tới. Chính quyền cũng chẳng ai đến kiểm tra. Dân trong đội thì lại càng không muốn mấy người đó tham gia lao động tập thể, cũng chẳng ai đồng ý chia lương thực cho một nhóm từng có quá khứ bị xem là có "vết nhơ".
Hứa Trường Xuân đề xuất cách làm “tự sinh tự diệt”, ai nấy đều đồng thuận, dù sao cũng chỉ là tạm thời chờ cấp trên tới rồi tính tiếp. Thường ngày ông vốn ít khi qua lại, người trong thôn cũng chẳng mấy ai quen biết đám người kia. Hứa Trường Xuân chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc đời này ông lại có cơ hội tận mắt chứng kiến có người vì một trong số họ mà cố tình đến để lật lại vụ án xử sai năm xưa.
Nghĩ tới đây, Hứa Trường Xuân thoáng do dự trong chốc lát, hồi tưởng lại quan hệ giữa mình với dân làng, đúng là chưa từng bạc đãi ai trong số đó, lòng ông lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Việc sửa án xử sai vốn chẳng có gì phải lo, chỉ cần bản thân không làm điều gì khuất tất, thì cũng chẳng sợ bị ai trả đũa!
Lúc này, Văn Thanh đang ngồi uống nước tại điểm sinh hoạt của thanh niên trí thức thì bắt gặp Hứa Trường Xuân dẫn theo ba người lạ vừa mới tới thôn. Cô nheo mắt nhìn, người đi đầu đúng là dáng vẻ nổi bật, khí chất mạnh mẽ khác thường, chỉ liếc qua một cái đã khiến cô nhận ra ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT