Lời Hạ Huyền nói như một tiếng chuông nặng nề, giáng một đòn mạnh mẽ vào đầu Nam Tri.

Mạch não của cậu có thể nói là khiến Nam Tri kinh ngạc đến mức 300 năm có một, đến nỗi trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của cô hiếm thấy xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Không khí hành lang cũng như bị đơ lại, thoáng chốc im lặng.

Không biết qua bao lâu, Nam Tri cuối cùng cũng hoàn hồn sau câu nói của cậu, chỉ chỉ mình rồi lại chỉ chỉ Hạ Huyền, lắp bắp nói: “Tớ, xem cậu, tắm rửa?”

"Đúng vậy." Hạ Huyền nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, như thể đã gỡ hòa được một ván, lập tức vui vẻ: “Sao? Chẳng phải cậu nói tôi không tắm rửa?”

"Tớ..." Nam Tri nghẹn họng, “Tớ chỉ nói với Tề Tiêu thôi mà.”

"Nhưng bây giờ người khác đã biết." Hạ Huyền đứng thẳng dậy khoanh tay dựa vào tường, nhìn cô từ trên cao xuống, chậm rãi nói: “Tôi mặc kệ nhé, dù sao cậu hoặc là làm sáng tỏ cho tôi, hoặc là xem tôi tắm rửa, chọn một trong hai.”

“...”

Vừa nãy nghe câu nói kia, sự kinh ngạc trong đầu Nam Tri lớn hơn tất cả, cho nên cô nhất thời không có tâm trí suy nghĩ kỹ những điều khác.

Bây giờ dư vị kinh ngạc đã qua, cô lại một lần nữa nghe câu nói này, đột nhiên phát giác có gì đó kỳ quái.

Cái loại yêu cầu kỳ quái này…

Một lát im lặng trôi qua, mặt và tai Nam Tri chậm nửa nhịp mà ửng hồng.

Cô mím môi, bỗng nhiên giận dữ nói: “Biến thái nhà cậu!”

“...?”

Có lẽ chưa từng thấy cô như vậy, Hạ Huyền bị cô mắng đến ngây người.

Ngay lúc cậu ngây người, Nam Tri xấu hổ bực bội trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó mặt đỏ bừng, nhanh chóng chạy về phòng mình.

Một tiếng "Rầm" truyền đến, Hạ Huyền cảm giác sàn nhà cũng rung lên ba lần: “...”

Nam Tri cảm thấy Hạ Huyền người này thật sự rất kỳ quái.

Rốt cuộc mạch não của cậu ta là cái gì, cư nhiên có thể... mời một cô gái như cô xem cậu ta tắm rửa?!

Là biến thái đúng không!

Cạn lời thở hắt ra, Nam Tri úp mặt vào gối trên giường, thầm mắng Hạ Huyền mấy trăm lần.

Nhưng lại cảm thấy mắng trong lòng không đủ hả giận, vì thế dứt khoát lấy ra quyển ký họa dưới gối, bôi bôi vẽ vẽ ra một con "Vịt biến thái".

"Vịt biến thái" đầu tròn tròn mình cũng tròn tròn, biểu tình ngốc nghếch, giống hệt một tên ngốc to con, trên cổ còn đeo một cái yếm, trên đó viết hai chữ cái to đùng HX.

Ám chỉ ai không cần nói cũng biết.

Nam Tri nhìn bức vẽ của mình, lại lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.

Một lát sau, mấy fan cứng thường xuyên xuất hiện ở khu bình luận của cô xông ra —

【Oa oa oa Ve Con ra chap mới rồi!】

【Đây là nhân vật mới sao? Tên gì vậy nha?】

【Ha ha ha ha trông ngốc nghếch ghê.】

Nam Tri nhìn hai chữ "HX" trên yếm vịt, nghĩ nghĩ rồi trả lời: 【Tên là Hàm Đại Xoa.】

Ở Weibo bóng gió mắng xéo một trận, tâm trạng Nam Tri cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Chẳng qua khi cô đang chuẩn bị xoay người chui vào ổ chăn ngủ thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng cửa phòng tắm bị kéo ra.

Động tác của cô khựng lại, vô thức nín thở.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân ngày càng gần, dường như đã đi ra từ cửa phòng tắm.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh đột nhiên im bặt ở ngoài cửa phòng cô.

Nhưng Nam Tri cũng không nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đối diện mở ra.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Không khí xấu hổ từ khe cửa chậm rãi lan tỏa vào trong phòng.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa mới lại vang lên tiếng bước chân.

Tiếp theo đó là tiếng cửa phòng ngủ đối diện mở ra.

Vài giây sau, một tiếng "Cạch" truyền đến, cửa đối diện theo tiếng đóng lại.

Nam Tri nhìn chằm chằm cửa phòng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô nhẹ nhàng thở ra, tắt đèn đầu giường, chui vào ổ chăn nhắm mắt lại.

Hạ Huyền từ phòng tắm ra, đứng do dự một hồi lâu trước cửa phòng ngủ Nam Tri.

Vừa nãy cậu thật ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ là bị phẫn nộ và kinh ngạc làm choáng váng đầu óc, nghĩ thế nào cũng phải khiến Nam Tri nếm một vố đau không thể tả.

Nhưng bị Nam Tri mắng một câu "Biến thái", cậu cũng chợt nhận ra…

Cái yêu cầu của mình, thật đúng là cậu quá biến thái…

Cậu dụi mặt, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Chẳng lẽ lại nói với Nam Tri: Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn thuần muốn chứng minh mình rất thích tắm rửa.

Vậy thì cậu không chỉ là biến thái, mà còn có khả năng mắc thêm bệnh tâm thần.

Hạ Huyền đứng ở cửa, vẻ mặt bực bội, dùng khăn lông lung tung xoa xoa tóc, do dự nửa ngày sau cuối cùng vẫn từ bỏ ý định giải thích, xoay người trở về phòng mình.

Chẳng qua về phòng rồi, cái trái tim bứt rứt khó chịu vẫn không ngừng giãy giụa.

Cậu nghiến răng nghiến lợi tự hỏi: Sao mình lại biến thái chứ?

Nghĩ nghĩ, cậu lại chuyển mắt về phía quyển truyện tranh kinh dị ở đầu giường.

Trên bìa, một cô gái mặt trắng bệch, tóc mái bằng đen nhánh, đáy mắt phủ đầy tơ máu đỏ, dưới mắt còn có một giọt máu chảy xuống, như đang khóc ra máu.

Ánh mắt cô ta vô hồn nhìn về phía trước, như đang xuất thần, lại như đang nhìn người đối diện.

Nhìn chằm chằm đến nỗi Hạ Huyền dựng cả tóc gáy.

Cậu không nhịn được xoa xoa cánh tay, trong lòng thầm nghĩ —

Ngày thường nhìn văn văn tĩnh tĩnh một cô bé, kết quả lén lút lại xem cái thứ này!

Chẳng biết ai mới là biến thái!

Cười lạnh một tiếng, Hạ Huyền ngồi xuống mép giường, lại một lần nữa cầm lấy quyển sách mà mấy ngày nay cậu cứ cầm lên đặt xuống không dám mở ra xem —

Tôi ngược lại muốn xem cậu biến thái đến mức nào!

Chẳng qua chưa đợi cậu lĩnh hội được trình độ biến thái của Nam Tri, cậu lại phát hiện một vài thứ khác.

Trên trang lót của cuốn sách, có một đoạn chữ ký của tác giả truyện tranh gửi tặng.

Nội dung cụ thể giống như bùa chú quỷ quái, Hạ Huyền không hiểu, nhưng câu đọc được dòng đầu là "TO: Ve Con".

Cậu nhìn chằm chằm ba chữ "Ve Con" một lát, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lấy điện thoại, nhập "Ve Con" vào công cụ tìm kiếm.

Vài giây sau, kết quả tìm kiếm hiện ra.

Mấy kết quả đầu tiên cơ bản đều là về côn trùng, đến khi kéo xuống vài trang, mới cuối cùng xuất hiện một kết quả về người.

Là một tài khoản Weibo, tên là "Ve Con nz".

Nếu như cái tên nick phía trước còn có thể là trùng hợp, thì hai chữ nz phía sau cơ bản có thể giúp Hạ Huyền xác nhận, đây là tài khoản của Nam Tri.

Cậu nhướng mày, như phát hiện ra một lục địa mới, tò mò nhấp vào trang Weibo này.

Hạ Huyền đại khái lướt qua, phát hiện "Ve Con nz" tần suất đăng Weibo không cao, thường là một tuần đăng một lần, cơ bản đều vào cuối tuần.

Nhưng bài đăng gần nhất lại là mười lăm phút trước.

Đăng một con vịt đầu tròn mình tròn, không kèm theo bất kỳ chữ nào.

Hạ Huyền không thể tin nổi mà phóng to nhìn thoáng qua.

Kết quả chỉ liếc mắt một cái, cậu liền thấy cái yếm đeo cổ của con vịt ngốc nghếch kia.

Cùng với hai chữ "HX" ở trên.

Có lẽ ai cũng sẽ tương đối mẫn cảm với chữ cái đầu tiên trong tên mình, cậu cũng không ngoại lệ.

Cho nên Hạ Huyền gần như trong nháy mắt đã phản ứng lại, bức vẽ này chính là cậu.

Hạ Huyền: “???”

Cậu nhìn chằm chằm con vịt ngơ ngác kia một lát, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi cười một tiếng: “Tôi béo đến thế á?”

Cậu đang định vào khu bình luận trách mắng Nam Tri về hành vi bịa đặt tin đồn bôi nhọ soái ca này, kết quả lại thấy Nam Tri trả lời một bình luận.

Có người hỏi con vịt này tên gì —

【Ve Con nz: Hàm Đại Xoa.】

Hạ Huyền: "... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play