Không hiểu vì sao, Hạ Huyền luôn cảm thấy mấy ngày nay đi trong trường không được tự nhiên.

Lúc chơi bóng rổ có người chỉ trỏ lầm bầm, lúc ăn cơm có người chỉ trỏ lầm bầm, đi siêu thị mua đồ vẫn có người chỉ trỏ lầm bầm.

Thậm chí trong lớp, đôi khi còn nghe thấy có người liếc cậu rồi lầm bầm.

Tuy rằng ngày thường cậu cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, luôn có không ít người bàn tán về cậu, nhưng trước đây biểu cảm của những người bàn tán rõ ràng đều lộ vẻ ngưỡng mộ và cảm khái.

Nhưng gần đây, những người bàn tán về cậu, biểu cảm đều biến thành sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.

Hạ Huyền có chút không hiểu vì sao.

Cậu ngồi trên ghế dài bên sân bóng, vừa ngửa đầu uống nước, vừa dùng mắt đảo quanh đám đông.

Một lát sau, cậu tùy tay bóp méo chai nước, ném vào thùng rác ở đằng xa, quay đầu vẻ mặt khó hiểu hỏi Phó Nghiêu: “Dạo này tôi làm gì à?”

"Cái gì cơ?" Phó Nghiêu vừa kết thúc ván game liền nghe thấy cậu hỏi một câu không đầu không đuôi, không hiểu gì nói: “Tôi biết cậu dạo này làm gì à?”

"Cậu không cảm thấy dạo này người khác nhìn tôi ánh mắt kỳ quái lắm à?" Hạ Huyền liếc mắt nhìn những người bên sân bóng rổ, giơ tay chỉ vào mũi mình, nghiêm túc hỏi: “Tôi buồn cười lắm à?”

Phó Nghiêu "Phụt" một tiếng bật cười, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ha ha ha ha má ơi, cậu nói cái này à.”

Hắn khoác vai Hạ Huyền, vẻ mặt rất đểu: “Cậu không biết à? Không ai nói với cậu à?”

"Cái gì mà cái gì." Hạ Huyền cạn lời đẩy tay hắn ra, mất kiên nhẫn nói: “Mau nói.”

"Ha ha ha chính là dạo này, không biết ở đâu truyền ra cái tin đồn, nói cậu cái người này..." Phó Nghiêu cười đến eo cũng thẳng không nổi, nói chuyện đứt quãng, “Ngày thường không tắm rửa, không đánh răng, không rửa mặt, còn không cắt móng tay ha ha ha ha.”

“...”

"Hơn nữa, cậu không phát hiện sao?" Phó Nghiêu điên cuồng vỗ vai cậu, cười đến đểu cáng: “Dạo này mấy đứa con gái tìm cậu xin WeChat đều ít hẳn, ngay cả Tề đại mỹ nữ cũng không thèm tìm cậu nữa kìa.”

“...”

Tiếng cười của hắn quá lớn, khiến những người xung quanh xôn xao nhìn sang.

Mấy thằng con trai chơi thân với Hạ Huyền cũng xúm lại: “Cái gì cái gì thế? Kể tôi cười với!”

“...”

"Mấy cậu không biết à?" Phó Nghiêu mừng rỡ không ngậm được miệng, “Chính là cái tin kỳ quái nhất ấy.”

"À, nói Huyền ca không tắm rửa cái gì ấy hả?" Một người khác xua xua tay, “Hầy, chán phèo, ai mà tin.”

Mấy người lập tức giải tán.

Nhưng mà không biết có phải do Phó Nghiêu điểm cười quá thấp không, những người khác đều đi hết, hắn lại vẫn còn đang cười.

Hạ Huyền mặt không cảm xúc quay đầu nhìn hắn.

Không khí bỗng dưng ngưng trệ.

"Ha... ha ha..." Thấy vẻ mặt Hạ Huyền không đúng, Phó Nghiêu cuối cùng cũng nén bớt ý cười, chột dạ sờ sờ mũi: “Ai da, không phải, cậu cái gì biểu cảm đấy?”

“Chỉ có mấy câu tin đồn thôi mà, cũng có mấy ai tin đâu, bớt giận bớt giận.”

"Không mấy ai tin?" Hạ Huyền chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mặt không cảm xúc nói: “Vậy mấy ngày nay bọn họ bàn tán cái quái gì?”

"Ừm..." Phó Nghiêu xấu hổ cười, “Cậu xem chúng tôi không phải không tin sao? Chúng tôi còn lạ gì cái thói ở sạch của đại thiếu gia cậu chứ?”

“Bóc con tôm thôi mà như đòi mạng, rửa tay thôi mà rửa tám lần, đi vệ sinh thôi mà cũng dùng giấy.”

Nhưng mà vừa dứt lời, hắn thấy Hạ Huyền trên mặt vẫn không có ý cười, trong lòng cũng có chút bất an.

Cậu sờ sờ mũi, cố gắng hòa hoãn bầu không khí: “Đúng rồi, dạo này cậu chọc ai à? Cư nhiên dám bịa đặt chúng ta Hạ thiếu gia như thế? Cậu không tìm người đánh cho hắn một trận à?”

"Đánh?" Hạ Huyền ha ha cười.

Nam Tri người này ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn khỏi nói, ngay cả chiều cao cũng nhỏ nhắn đáng yêu, thấp hơn Hạ Huyền cả một cái đầu không ngừng.

Với cái tay nhỏ chân nhỏ da thịt non mịn của cô, vác được cậu đi đánh sao?

Hạ Huyền như đang suy nghĩ gì đó mà bóp bóp các đốt ngón tay: “Tôi là cái loại người không nói đạo lý sao?”

Phó Nghiêu: “Cậu chẳng phải là sao?”

Hạ Huyền: “...”

Hạ Huyền mặc kệ hắn, đứng thẳng dậy từ ghế dài, tháo chiếc băng thấm mồ hôi xuống, nghiến từng chữ một nói: “Lần này tôi.”

“Sẽ cùng cậu ta giảng đạo lý.”

“Cho thật tốt mà —”

“Giảng đạo lý.”

Buổi tối viết xong bài tập, Nam Tri đang chuẩn bị nhét bài kiểm tra vào cặp sách, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Đôi khi Khúc Giang Nhu sẽ mang chút trái cây đến cho cô khi cô đang làm bài tập, cho nên Nam Tri không chút suy nghĩ liền chạy ra mở cửa: “Đến rồi mẹ.”

Ai ngờ cô vừa mở cửa, ngoài cửa xuất hiện lại là khuôn mặt cười như không cười của Hạ Huyền.

Nam Tri ngẩn người, hoàn hồn rồi hỏi: “Có việc gì sao?”

"Đương nhiên." Hạ Huyền cong môi, có ý khác mà vẫy vẫy tay với cô, “Lại đây, cậu ra đây.”

Nam Tri: “?”

"Làm gì?" Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Nam Tri vẫn bước ra khỏi phòng ngủ.

Cô khép cửa phòng lại, “Cậu muốn trả truyện tranh cho tớ sao?”

“?”

Hạ Huyền liền nghẹn khuất.

Sao cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến truyện tranh với cậu?

Cô.

Sao có thể.

Sau khi đâm cậu một nhát dao.

Còn mặt dày mày dạn hỏi cậu xin truyện tranh?

Hạ Huyền vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đòi tôi truyện tranh?”

"Sao lại phải xấu hổ?" Nam Tri cảm thấy hắn rất khó hiểu, liếc cậu một cái, “Cậu muốn tớ giúp cậu làm việc, tớ đều làm rồi, cậu cũng nên giữ lời hứa.”

"Cậu làm được cái gì hả bà tổ của tôi?" Hạ Huyền tức giận đến phát run, giơ tay chỉ vào mũi mình, “Cậu làm được chính là chửi bới tôi, phỉ báng tôi, bôi nhọ tôi?”

"Nhưng chẳng phải cậu nói sao?" Nam Tri liếc xéo hắn, “Chính cậu nói, không thể làm người ta khó xử.”

"?" Hạ Huyền ngây người: “Cho nên cậu khiến tôi khó xử?”

“...”

“Các người là học bá, cách giải quyết vấn đề đều xảo quyệt như vậy sao?”

“...”

"Thật ra cũng, còn tạm được." Nam Tri khiêm tốn nói, “Đôi khi cũng cần phải mở rộng một chút suy nghĩ.”

Hạ Huyền: “...”

Nam Tri không muốn nói nhảm với cậu, cho nên trực tiếp làm lơ khuôn mặt trắng bệch của cậu, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu có thể trả truyện tranh cho tớ không?”

Hạ Huyền bị cô hỏi đến thái dương giật giật: “Mơ cái gì đấy?”

"Vậy cậu không trả tớ, cậu gọi tớ ra đây làm gì?" Nam Tri cảm thấy người này thật khó chiều, lén lút trừng cậu một cái rồi quay đầu muốn đi, “Tớ về đây.”

Ai ngờ cô vừa xoay người, phía sau Hạ Huyền đã nắm lấy cánh tay cô.

Một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, cô bị Hạ Huyền kéo mạnh đi vài bước: “Hạ Huyền?!”

Hạ Huyền sức lực lớn, Nam Tri giãy giụa mãi cũng không thoát ra được, vì thế tính khí cũng theo đó bốc lên: “Hạ Huyền cậu làm gì vậy?!”

"Cậu lại đây." Hạ Huyền kéo cô một mạch đến cửa phòng tắm, giơ tay đè lên vai cô, “Cậu cứ đứng ở đây.”

Nam Tri hất tay hắn ra, xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ, mất kiên nhẫn nói: “Tớ đứng đây làm gì?”

"Cậu chẳng phải nói tôi ngày thường không tắm rửa sao?" Hạ Huyền đứng trước mặt cô đột nhiên cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu cô đã nghĩ như vậy, vậy tôi dù sao cũng phải chứng minh một chút.”

“Cho nên.”

“Hôm nay cô.”

“Cứ đứng đây xem tôi tắm.”

Nam Tri: “...”

Nam Tri: “???”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play