Trần Tử Khinh gặm hết quả đào, chỉ chừa lại mỗi phần Tông Hoài Đường đã cắn. Kỳ lạ thay, càng chua lại càng thấy... quen.
Khả năng thích nghi của con người quả là không tưởng.
Anh dùng tay bóc nốt chút thịt quả còn sót lại trên hạt, tìm chỗ đào một cái hố nhỏ chôn hạt xuống, lấp đất rồi ra bờ kênh vốc vài nắm nước tưới lên. Cuối cùng rắc thêm chút đất vụn lên cho đủ nghi thức. Giờ thì anh đã sẵn sàng tinh thần cho hai trận đấu sắp tới.
Đây là vấn đề sinh tử, phải hoàn thành trước đã, chuyện khác tính sau.
Trần Tử Khinh chà chà đôi tay dính đất, quay đầu suýt nữa đập mặt vào Mã Cường Cường, giật mình thốt lên: "Tiểu Mã! Sao em không lên tiếng gì vậy?"
Mã Cường Cường ngơ ngác: "Em thấy anh đang chôn hạt đào nên không dám làm phiền. Em làm anh giật mình à?"
Trần Tử Khinh bực bội: "Em nghĩ sao? Giữa ban ngày ban mặt mà lông tóc dựng hết cả lên rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT