Nhìn thấy hai người kia duỗi tay về phía mình, Sở Hàm Đường khẽ rùng mình, không dám trước mặt Tạ Tự Hoài mà đụng vào Trì Nghiêu Dao, lại càng không dám nắm tay hắn để đứng dậy, vì vậy đành phải tự mình bò dậy.
Trì Nghiêu Dao có chút lúng túng, bèn rút tay về. Tạ Tự Hoài dù bận vẫn giữ vẻ ung dung đứng đó, ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa dừng lại trên người nàng.
Sở Hàm Đường cảm thấy bản thân tạm thời không thể tiếp tục ở lại nơi này, bèn kiếm cớ ra ngoài, mãi đến lúc đó mới cảm thấy như thể vừa sống lại. Do lo sợ ôn dịch lây lan, người trên đường so với trước kia đã ít đi hơn phân nửa.
Nàng bước đi mơ hồ, vô định, chẳng biết từ lúc nào đã đến trước cửa một thanh lâu. Nơi này cũng chịu ảnh hưởng bởi tin đồn về ôn dịch gần đây, chỉ trong một đêm từ chốn đông đúc khách khứa biến thành nơi vắng tanh, có thể giăng lưới bắt chim.
Tuy vậy, những nữ tử đứng ngoài cửa mời chào khách vẫn không ít, trông thấy Sở Hàm Đường thì liền ném khăn tay, liếc mắt đưa tình. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy các nàng, người đầu tiên hiện lên trong đầu nàng lại là Trầm Bích.
Sở Hàm Đường bước lên bậc thềm, hỏi một nữ tử trong đó về chuyện của hắn. Chủ yếu là muốn biết rõ vì sao hôm qua Trầm Bích lại phải ra sức ngăn cản việc đẩy xe chở thi thể đi đốt.
Cảm giác chuyện này không hề đơn giản. Đêm hôm trước, Trì Nghiêu Dao, Bạch Uyên và Trầm Bích đã ở trong phòng thảo luận một lúc lâu, nhưng hình như bọn họ vẫn không biết rốt cuộc đồ vật mà phụ thân nàng gửi vào phủ Thái Thú được giấu ở đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play