Mệnh lệnh thi triển vu thuật vừa được ban ra, nữ tử như bị sét đánh trúng, sững người, không thể tin nổi mà nhìn bọn họ. Dù sao thành chủ cũng là người đứng đầu một thành, ngày thường còn được xem là người có kiến thức rộng, dù không rõ nam nhân kia bằng cách nào lại có thể khống chế được một nam nhân khác, nhưng vẫn giữ được lý trí, lập tức ra hiệu cho cung tiễn thủ hành động, bắn tên.
Nếu vu thuật không thể khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, vậy thì không cần tiếp tục chờ đợi vô ích nữa, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Vèo vèo vèo, một loạt mũi tên đồng loạt bắn ra. Sở Hàm Đường mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chỉ thấy Tạ Tự Hoài nghiêng người nấp sau một cây cột lớn, kéo theo nàng, vì tay hai người vẫn đang nắm lấy nhau nên nàng cũng bị lôi vào sau cột cùng hắn.
Mũi tên vèo vèo vèo lao vút qua, có vài mũi ghim thẳng vào thân cột ở giữa. Tạ Tự Hoài không hề tỏ ra hoảng loạn, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, ung dung điềm tĩnh. Tay trái hắn cầm chủy thủ, tay phải thì vẫn bị Sở Hàm Đường nắm chặt. Nhưng hắn vốn không thích bản thân bị đặt vào thế bị động, cho nên bắt đầu tìm cách rời khỏi chỗ cây cột để phản kích.
Vì vậy, Tạ Tự Hoài định buông tay Sở Hàm Đường ra, nhưng lại không thể gỡ đượ, nàng nắm quá chặt. Ngón tay nàng đan chặt vào kẽ tay hắn, đầu ngón tay cong lại, ép sát lên mu bàn tay hắn.
“Sở công tử.”
Tạ Tự Hoài lại khẽ gọi một tiếng, như thể đang xác nhận nàng có còn ý thức của bản thân hay không. Nhưng Sở Hàm Đường lại không đáp lại hắn được. Tạ Tự Hoài hơi nâng mắt, dường như vô tình liếc nhìn thoáng qua đôi môi ửng đỏ của nàng, giọng điệu như đang trò chuyện thân thiết:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT