Sở Hàm Đường thoáng chốc như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, nàng ngẩng đầu lên, không phát ra tiếng nào mà đối diện với ánh mắt của Tạ Tự Hoài, còn hắn thì thoạt nhìn vẫn vô cùng ôn hòa.
Tạ Tự Hoài bình thản nhìn thiếu niên trước mặt. Nàng vừa mới tỉnh ngủ chưa bao lâu, tóc còn hơi rối, quần áo cũng vậy, thắt lưng buộc lỏng lẻo vắt trên eo thon, trên mặt còn hiện rõ vẻ lúng túng.
Nàng theo bản năng mím chặt môi, như thể vô thức mà kéo giãn khoảng cách với hắn một chút. Rất nhanh, Sở Hàm Đường liền nghĩ ra được một cái cớ để từ chối trả lời, nàng nói:
“Tạ công tử hỏi như vậy là có ý gì?”
Nàng đè nén sự bối rối vừa rồi xuống, tốc độ phản ứng rất nhanh. Tạ Tự Hoài khẽ mỉm cười, dường như chẳng mấy để tâm, liền thành thật nói:
“Sở công tử vừa rồi nói mớ, ta mơ hồ nghe được vài từ, trong lòng cảm thấy tò mò nên tiện miệng hỏi ra. Nếu Sở công tử cảm thấy không tiện thì cũng không cần phải nói.”
Thật sự có thể không nói sao? Sở Hàm Đường không tin. Dù hiện tại có thể tạm thời né tránh, nhưng nếu không nghĩ cách qua mặt cho khéo, với tính cách của hắn, nhất định sẽ không chịu buông tha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT