Có người ngã ngồi ra ghế phía sau, tay úp mặt, nước mắt vẫn chảy dài trên má.
“Tốt quá rồi… Bố mẹ tôi đều ở Đường Nam, cách đập chỉ hơn mười cây số…” anh ta lẩm bẩm: “…tốt quá rồi…”
Một góc bên cạnh màn hình lớn đột nhiên có người nói: “Cứu được nhiều thành phố hạ lưu như vậy, nhiều người như vậy, không phải nên trao cho cô ấy Huân chương Liên bang Hạng nhất sao? Tôi nhớ mấy hôm trước người cứu được một thành phố nhỏ trước mặt thể dung hợp đã nhận được huân chương hạng nhất rồi.”
Người nói là Kiều Tái, giọng nói to và rõ ràng, không ít người đã nghe thấy.
Trong trung tâm chỉ huy, rất nhiều người lần lượt tán thành.
“Phải thế chứ, nếu thế này mà không đáng huân chương hạng nhất thì cái gì mới đáng?”
“Nhưng cô ấy không phải quân nhân, là dân thường phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT