Im Lặng sắp bắt đầu.
Bùi Nhiễm nhìn chằm chằm vào mấy chữ này.
Có ý gì?
Cô liếc nhìn người gửi.
Mục người gửi hoàn toàn trống không.
Bùi Nhiễm lật lại kiểm tra một lần nữa, các tin nhắn khác đều có người gửi, hoặc ít nhất mục người gửi cũng có một dãy số, người gửi trống không này trông có vẻ rất kỳ lạ.
Bùi Nhiễm xuống giường, mở cửa sổ, ngó đầu nhìn ra ngoài.
Bên ngoài tòa nhà thỉnh thoảng có xe bay lướt qua. Từ tầng hai mươi mốt nhìn xuống, người đi đường qua lại trên con phố bên dưới.
Có người đang dắt chó đi dạo, còn có người xách túi rác màu đen ra khỏi cửa tòa nhà, chào hỏi người dắt chó, vung tay ném túi đen lên đỉnh núi rác.
Âm thanh truyền lên, Bùi Nhiễm có thể nghe rõ, mọi người đang chào hỏi nhau, tùy ý trò chuyện, không ai "không nói chuyện".
Không hề có chút không khí căng thẳng nào, mọi thứ trông rất bình thường.
Không biết cái "Im Lặng bắt đầu" không cho phép nói chuyện, không cho phép gửi tin nhắn này có ý nghĩa gì.
Bùi Nhiễm cẩn thận lục tìm trong đầu, đáng tiếc không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào trong mớ ký ức hỗn loạn.
Cô mở vòng tay, định tìm kiếm thử. Mạng tối qua vẫn ổn, hôm nay lại không vào được.
Bùi Nhiễm suy nghĩ kỹ lại.
Trong những cuốn tiểu thuyết thời xưa cô từng đọc có đề cập đến một loại lừa đảo, kẻ lừa đảo chuyên gửi những tin nhắn mà người bình thường đều cảm thấy khó tin, ví dụ như "Nhân viên thực thi pháp luật đang mang súng, chuẩn bị đến nhà thi hành án tử hình bắt buộc đối với bạn", hay như "Vụ án bạn dính líu thuộc vụ án trọng điểm quốc gia, bảo mật cấp hai, tuyệt đối không được nói cho gia đình và bạn bè".
Kẻ lừa đảo trước tiên sẽ dùng tin nhắn kỳ quặc để sàng lọc IQ một lượt, sau đó ra tay với những người chịu tin, dù sao thì dù phía trước có bày vẽ đủ trò thế nào, vòng vo tam quốc, cuối cùng cũng là lừa tiền.
Cái "cảnh báo Im Lặng" này, nói không chừng chính là loại đó.
Ngoài ra, với kinh nghiệm trước đây của Bùi Nhiễm, còn có một khả năng khác.
Ở thế giới dưới lòng đất, gần như mỗi tháng, tất cả các khu dân cư của loài người đều phải tiến hành một cuộc diễn tập sơ tán, mô phỏng tình huống khẩn cấp khi địa đạo bị xâm nhập.
Sau khi nhận được báo động, toàn bộ cư dân phải lập tức di chuyển đến nơi trú ẩn tương đối an toàn gần nhất. Trong nơi trú ẩn, một kỷ luật quan trọng nhất cần tuân thủ, chính là phải giữ Im Lặng tuyệt đối.
Không được phát ra một tiếng động nào.
Cho nên, những đứa trẻ lớn lên trong địa đạo từ nhỏ đã học được cách không khóc.
Diễn tập thường kéo dài vài giờ, cho đến khi báo động được dỡ bỏ mới có thể ra ngoài trở lại.
Tình huống hiện tại cảm giác rất giống với diễn tập sơ tán. Nói không chừng thực sự chính là một loại diễn tập nào đó của thế giới này.
Ọt ọt.
Bụng lại kêu lên một tiếng.
Bất kể là diễn tập hay gì, trước tiên phải giải quyết vấn đề ăn uống.
Bùi Nhiễm liếc nhìn ghi chú của chủ nhân cũ.
Trong ghi chú hôm nay viết:
[Thứ Tư: Ngày Mì Bò]
Thực đơn đặt đồ ăn cố định mỗi ngày trong tuần của chủ nhân cũ, pizza hôm qua rất ngon, nhưng hôm nay không đặt được mì bò, không có mạng.
Bùi Nhiễm ngồi buồn chán, đột nhiên nảy ra ý tưởng, lật tìm trong danh bạ. Hôm qua đã nhìn thấy, bên trong có một số điện thoại tên là "Quán mì tầng trệt Toà B Chung cư Huyễn Dực".
Chủ nhân cũ đã gửi vô số tin nhắn cho quán này:
[Một phần mì bò, căn 02115 Khu A Chung cư Huyễn Dực, cảm ơn]
[Một phần mì bò, Khu A 02115, không lấy rau mùi, cảm ơn]
[Một phần mì bò, ghi nợ, cảm ơn]
[Mì bò]
[Như cũ]
...
Vì ăn quá nhiều lần, ngày càng quen thuộc nên tin nhắn ngày càng ngắn gọn, đối phương ban đầu còn khách sáo đôi ba câu, dần dần về sau chỉ thẳng thừng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc "Đã nhận".
Bùi Nhiễm học theo, đang định sao chép dán, thì nhớ đến cảnh báo "Im Lặng bắt đầu" kỳ lạ kia.
Xin đừng nói chuyện, xin đừng gửi bất kỳ văn bản nào cho người khác. Chỉ có giao tiếp bằng hình ảnh là an toàn.
Cho dù thực sự là một loại diễn tập nào đó, cho dù những người khác dưới lầu vẫn đang nói chuyện phiếm như bình thường, cũng nên thực hiện nghiêm túc.
Diễn tập là để hình thành thói quen tốt từ trước. Ở trong địa đạo, tất cả những người Bùi Nhiễm quen biết mà không coi trọng diễn tập, cuối cùng đều chết cả.
Cô không dán tin nhắn văn bản đó, mà nhấn vào ảnh đại diện của quán mì.
Ảnh đại diện của quán chính là một bát mì bò, bên dưới ghi giá tiền, hai mươi tám đồng một bát, nước dùng đậm đà màu sắc hấp dẫn, thịt bò rất nhiều, mua bán sòng phẳng.
Bùi Nhiễm cẩn thận cắt lấy phần mì bò.
Cô nghiêng đầu ngắm nghía bức ảnh một lượt, ánh mắt dừng lại ở một nhúm lá nhỏ màu xanh mơn mởn vụn vặt trong bát.
Trong đầu, một mùi vị kỳ lạ xộc thẳng lên.
Rau mùi.
Đầu óc này không còn nhớ rõ mùi vị ngon lành nữa, nhưng mùi vị không thích thì lại nhớ rất rõ. ( app truyện TᎽT )
Tuyệt đối không thể thêm thứ kỳ quái này vào.
Chủ quán mì có lẽ nhớ thói quen không ăn rau mùi của cô, nhưng lỡ như không thì sao? Lỡ như ông ấy nhìn thấy hình ảnh, liền thuận tay rắc vào một nhúm thì sao?
Không thể để thứ kỳ quái này làm ô nhiễm cả một bát mì bò thơm phức.
Bùi Nhiễm mở hình ảnh ra, nghiên cứu một lúc, tìm thấy chỗ chỉnh sửa. Chức năng chỉnh sửa ảnh rất mạnh mẽ, có thể thêm văn bản lên trên, cũng có thể dùng trực tiếp các loại bút vẽ màu sắc khác nhau.
Viết một câu "không lấy rau mùi" lên hình ảnh hẳn là được rồi. Trong tin nhắn cảnh báo kỳ lạ kia, tất cả văn bản đều được viết trên hình ảnh.
Nhưng Bùi Nhiễm có chút thắc mắc: nếu đã không thể dùng văn bản giao tiếp, tại sao văn bản trên hình ảnh lại được chứ?
Quy tắc diễn tập của thế giới bọn họ, cảm giác rất không chặt chẽ.
Bản thân phải đặt ra tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm khắc với chính mình.
Bùi Nhiễm không viết chữ, nghiêm túc vẽ một dấu X đỏ thật to lên chỗ rau mùi.
Lưu hình ảnh xong, cô suy nghĩ một chút, lại mở ra lần nữa, bên cạnh hình ảnh bát mì bò kia, thêm vào một hình ảnh bát mì bò khác, rồi mới nhấn gửi.
Hai bát mì bò đặt cạnh nhau, mì bò nhân hai. Một bát căn bản không đủ ăn.
Hy vọng chủ quán mì có thể hiểu ý của cô.
Một lát sau, chủ quán như thường lệ gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc "Đã nhận".
Bùi Nhiễm yên tâm, kiên nhẫn chờ đợi anh chàng giao hàng đến gõ cửa.
Địa chỉ quán mì ở ngay tòa B bên cạnh, nhưng bên ngoài cửa mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Đợi một lúc lâu, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Trên bức tường ở huyền quan lắp một màn hình nhỏ kiểu cũ, là mắt mèo điện tử, Bùi Nhiễm trước tiên nhấn mở, liếc nhìn camera giám sát ngoài cửa.
Trong ống kính hiện ra cái đầu bị kéo biến dạng của một người đàn ông trung niên, và cơ thể bị thu nhỏ lại. Ông ta ưỡn bụng, mặc một chiếc áo len họa tiết hình thoi, bên ngoài khoác áo phao ghi lê, tay nắm chặt dây xích chó, dắt theo một con chó đen lớn.
Con chó lớn khịt khịt mũi, ngửi ngửi thùng giấy đặt ở cửa.
Cách ăn mặc của người đàn ông hoàn toàn khác với anh chàng giao hàng mặc đồng phục hôm qua, lại còn dắt chó, cảm giác giống như người hàng xóm chửi bới tối qua ở nhà bên cạnh.
Người này trông có vẻ cảm xúc không ổn định lắm, Bùi Nhiễm không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên đợi một lát, thấy không có ai mở cửa, trở nên bực bội.
Ông ta không chịu bỏ cuộc, bèn nắm chặt nắm đấm, đập cửa rầm rầm.
"Có ai không? Tôi ở nhà bên cạnh, qua hỏi nhà cô..."
Lời nói của ông ta đột ngột dừng lại.
Biến cố xảy ra đột ngột.
Khuôn mặt và cái miệng đang mở ra nói chuyện của ông ta dường như đông cứng lại trong một khoảnh khắc, sau đó là một tiếng nổ trầm đục "bụp".
Mảnh vụn bay tứ tung.
Một mảng thịt máu mờ ảo bắn lên mắt mèo, dừng lại nửa giây, rồi trượt xuống.
Ống kính mắt mèo lập tức bị nhuộm thành màu đỏ máu, giữa một màu đỏ, người đàn ông trung niên ngoài cửa biến mất không thấy đâu, thay vào đó là những mảnh thịt máu văng tung tóe khắp nơi.
Vô số mảnh vụn không phân biệt được bộ phận nào bắn tung tóe lên mặt đất, tường hành lang, trần nhà. Một người vậy mà có thể trở nên nát vụn đến thế.
Con chó kia cũng kêu lên một tiếng thảm thiết "ẳng".
Nó thì không bị nát vụn, chỉ là cái đuôi và nửa chân sau biến mất. Nó không kịp để ý đến chủ nhân, kéo lê sợi dây xích chỉ còn nửa đoạn, tập tễnh co giò bỏ chạy.
Bùi Nhiễm cũng đông cứng lại.
Dù cô có kinh nghiệm dày dặn với đủ loại cảnh tượng người chết, cũng không ngờ rằng, ở thế giới trông có vẻ an toàn này, lại có người nói chết là chết, hơn nữa còn chết thảm đến mức độ này.
Cô nhanh chóng lùi lại, tránh xa cửa, trấn an lại tinh thần.
Không nhìn thấy cuộc tấn công. Cô nhanh chóng phán đoán trong đầu.
Căn hộ này nằm ở cuối hành lang, toàn bộ hành lang hiện rõ trong mắt mèo, trống không, không có ai khác, ngay cả đồ đạc lặt vặt có thể giấu người cũng không có. Hành lang hoàn toàn khép kín, mất điện rồi, vẫn có đèn chiếu sáng khẩn cấp, không có cửa sổ, không tồn tại vị trí bắn tỉa.
Không có vị trí bắn tỉa, vậy thì là tự nổ, có thứ gì đó từ bên trong cơ thể ông ta phát nổ, xé nát ông ta thành từng mảnh.
Bùi Nhiễm lại một lần nữa mở màn hình ảo của vòng tay, tìm đến bức ảnh kia.
[Xin đừng nói chuyện]
Xin đừng nói chuyện.
Trước khi nổ tung, người đàn ông trung niên đã nói rõ ràng nửa câu, chỉ nửa câu, còn chưa nói xong, đã "bụp" một tiếng.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, ngoài cửa sổ dường như mơ hồ truyền đến động tĩnh khác thường.
Bùi Nhiễm nhanh chóng đến bên cửa sổ, cẩn thận ngó đầu ra ngoài xem.
Không biết từ lúc nào, những chiếc xe bay qua lại vun vút đều biến mất cả, làn đường giữa các tòa nhà trống không, trống trải đến lạ thường.
Trên vỉa hè dưới lầu thì có một người, quàng khăn trắng, đội mũ len hoa đen trắng, như thể vừa bị một cú sốc đột ngột nào đó nên đứng ngây như tượng, không hề động đậy.
Ngay bên cạnh anh ta khoảng hai mét, nhìn từ trên lầu xuống, một bông hoa lớn màu đỏ máu đã nở bung.
Ở cửa tòa nhà đối diện bên kia đường, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xanh lam đậm đang đi ra.
Anh ta dường như cũng nhìn thấy gì đó, vừa vội vã băng qua đường, vừa mở vòng tay trên cổ tay, bật màn hình ảo, ước chừng là đang báo cảnh sát.
Người đội mũ len có lẽ sợ đến ngớ ngẩn, vẫn còn đang ngây như phổng, nhân viên bảo vệ bước nhanh về phía trước, đi về phía anh ta.
Đừng nói chuyện. Bùi Nhiễm thầm nói trong lòng. Đừng nói chuyện.
Đáng tiếc nhân viên bảo vệ không cảm nhận được tiếng lòng của cô.
Âm thanh truyền lên, Bùi Nhiễm mơ hồ nghe thấy nhân viên bảo vệ mở miệng.
"Chuyện gì vậy... Điện thoại Cục Trị An gọi không được... Đường dây nóng thành phố cũng gọi không được..."
Một tiếng nổ trầm đục "bụp".
Nhân viên bảo vệ biến mất. Trên mặt đường thịt máu văng tung tóe.
Bùi Nhiễm ngẩng đầu quét mắt nhìn các tòa nhà xung quanh một lượt, ánh mắt lại tập trung trở lại trên mặt đường.
Người đội mũ len rõ ràng bị những vụ nổ liên tiếp làm cho kinh hãi, đột nhiên bật ra tiếng hét không thành tiếng: "A—— A——"
Lần này, Bùi Nhiễm thầm đếm giây trong lòng.
Một. Hai. Ba.
Bụp.
Tiếng khóc gào chấm dứt.
Trên đường phố lại nở rộ thêm một bông hoa lớn màu đỏ máu.
Những người mở miệng lên tiếng đều chết cả.