Sau khi Bạch Du dọa cho tên khốn thái tử kia chạy mất, toàn thân nàng cũng ướt sũng, trong tay vẫn nắm chặt chiếc khăn tay ấy. Đám thị vệ và tỳ nữ theo nàng đến, thấy thái tử vừa rút lui, liền đồng loạt vây quanh nàng.
Lâu nương liền giũ ra một chiếc áo choàng đen, khoác lên người Bạch Du, lo lắng nói: “Đại tiểu thư, đêm khuya sương lạnh, sau khi ngã xuống nước dễ nhiễm phong hàn. Ta đã sai người chuẩn bị y phục khô ráo, chẳng mấy chốc sẽ đưa tới.”
“Trán của tiểu thư cũng bị thương. Chỗ này trước kia từng bị thương một lần rồi, ắt hẳn sẽ để lại sẹo mất thôi.” Lâu nương càng nhìn càng xót, nhẹ nhàng chạm ngón tay lên vết thương nơi huyệt thái dương của Bạch Du.
Vết máu ở đó vốn đã khô, giờ lại bị nước làm loang ra, chảy thành từng tia đỏ sẫm.
Thế nhưng Bạch Du lại như chẳng hề cảm thấy đau.
Nàng không chỉ không thấy đau, thậm chí cũng không thấy lạnh chút nào.
Nàng khẽ lắc đầu, tránh khỏi tay của Lâu nương. Giờ đây trong lòng nàng ngập tràn một loại hưng phấn kỳ dị, tựa như máu huyết đang chảy ngược.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play