Vương Kiều đã về.
Tiền Bảo Nha ở trong phòng cũng đã biết tin này, dù sao tiếng động ngoài sân cũng lớn như vậy, như sợ không ai nghe thấy.
Lúc đó, cô vừa mới nghĩ ra một bài thơ bạch thoại*, đang muốn nghỉ ngơi một chút rồi viết tiếp một câu chuyện ngụ ngôn ngắn, nên nghe thấy có người về nhà mẹ đẻ mà lại làm ầm ĩ như vậy, cô liền nể mặt ra ngoài xem náo nhiệt.
*Bạch Thoại còn gọi là Ngữ Thể, một thể viết theo tiếng nói. Nói cách khác, đó là hình thức văn viết của tiếng Phổ Thông (Mandarin) hay Hán Ngữ hiện đại.
Trời bắt đầu nóng, trong phòng hơi ngột ngạt, Bảo Nhi Nương và Tiền Ngọc Nha đã chuyển chỗ dán hộp giấy ra ngoài.
Khi Tiền Bảo Nha ra ngoài hóng gió, họ đang vừa nhanh tay dán hộp diêm, vừa liếc nhìn chuyện bên dãy nhà phía tây đối diện, coi như xem kịch.
Chỉ thấy Vương Kiều mặc một chiếc áo vải hoa sặc sỡ, tóc dài búi thành kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng, trên mặt vừa có nét ngây thơ của thiếu nữ lại vừa có nét e lệ của người mới làm vợ, cộng thêm làn da trắng hơn trước rất nhiều, nhìn thoáng qua cũng khá xinh đẹp, mơ hồ có thể sánh ngang với Tiền Ngọc Nha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT