Chương 47: Lộc non xanh biếc giữa cành
Lý Hòa quá quen thuộc nơi này rồi, cầm tờ giấy giới thiệu đến nhà khách công xã đặt phòng. Nhân viên tiếp tân thì hờ hững như không thèm nhìn, nhưng anh đã quen với kiểu phục vụ này, trả tám hào, lấy được một phòng.
Căn phòng đúng kiểu “tàn tạ” đến cực hạn. Giữa phòng đặt một cái giường lò xo cũ kỹ, nhỏ hẹp như giường tầng ở ký túc xá trường học.
Nhìn xuống sàn, xi măng bong tróc loang lổ như vừa trải qua một trận chiến. Anh còn sợ nếu mình ngủ mà lăn xuống, không chừng phá luôn cái nền, rơi thẳng xuống tầng dưới.
Chiếc bình thủy trên bàn cạnh giường là loại bọc sắt cũ kỹ. Nhìn nó, anh suýt nữa gọi một tiếng "đại ca" vì chắc chắn nó phải lớn tuổi hơn mình.
Nhưng có lẽ cái bình vẫn chưa phải cổ nhất trong phòng. Cạnh góc tường là chiếc tủ gỗ, đầy vết xước chằng chịt — bao nhiêu người tạm trú nơi đây đã để lại dấu ấn.
Anh chợt nhớ đến một bộ phim Hồng Kông do Ngọ Mã đóng, kể về một đứa trẻ người Hoa sinh ra ở Mỹ trở về Thượng Hải sống, nhưng cuối cùng không hòa nhập nổi mà bỏ đi. Cảnh cuối phim, Ngọ Mã ngồi khóc một mình trong phòng:
“Nơi này vĩnh viễn không có hy vọng, mãi mãi như thế.”
Sau một ngày mệt mỏi, nhìn cái thị trấn nghèo nàn xám xịt, đường phố đầy bụi đất, nhà cửa cũ kỹ, nhà khách rách nát... nếu không phải từng sống lại một đời, anh cũng sẽ tuyệt vọng như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play