Chương 42: Cành liền một gốc, hoa nở rộ
Tết là sắc đỏ rực rỡ. Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Lý Hòa đã bắt đầu ngồi viết câu đối. Anh không có nhiều sở thích, nhưng viết thư pháp lại là một trong số ít đó. Dù là tay ngang, từng đi hết mọi ngả rẽ sai lầm, nhưng bây giờ viết ra cũng coi như tạm ổn. Ngoài mấy chữ lạ khó tra có thể viết hơi cứng nhắc, thì phần lớn vẫn đủ để nhìn thuận mắt.
Chỉ vì Đại Tráng hô một câu:
“Đi tìm Lý Hòa viết câu đối, chữ của anh ấy đẹp lắm!”
Câu đó hại Lý Hòa thê thảm. Cả ngày anh dán người vào bàn, không rời nửa bước, gần nửa cái thôn giao câu đối cho anh viết. Ai cũng nói viết để "hưởng ké vận trạng nguyên". Trước đây, chuyện viết câu đối thường là việc của mấy thầy giáo trong làng hoặc kế toán đội sản xuất.
Trong thôn cũng vừa giết heo Tết. Dân quê quanh năm vất vả, không mấy khi được ăn thịt. Suốt năm lo nuôi heo, gom phân, đợi đến cuối năm heo béo mới đem giết. Giết heo đón Tết là nghi thức báo hiệu năm mới đã đến gần, cả làng kéo nhau ra xem, náo nhiệt vô cùng. Mỗi nhà còn được chia hơn một cân thịt. Vương Ngọc Lan cũng xách thau đi từ sáng, vui vẻ bưng đầy thịt về.
Theo tục lệ, ngày ba mươi Tết, nếu đã đính hôn, nhà trai sẽ mang quà sang nhà gái và mời sang ăn Tết. Còn đi hay không thì tùy nhà gái quyết.
Lý Mai nghĩ bụng: cha ruột không có mặt, thiếu một phần lễ nghĩa. Nếu quà Tết đưa không đủ, không khéo bị người ta chê là không biết phép tắc.
Sáng sớm, cô đã bảo Lý Long dậy đi đưa quà. Lý Long hí hửng gánh hai gánh quà sang nhà vợ sắp cưới: một gánh là bánh dầu mè, một gánh là đầu heo, hai bao thuốc ngon và hai chai rượu ngon — thời ấy mà nói là không hề tệ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT