Ngô Giai Giai giải thích rõ ràng, bạn học xung quanh mới vừa rồi còn đồng tình với Ngô Giai Giai, bây giờ nghe rõ, nghĩ đến quà vặt và nhà hàng bọn họ ăn, trong lòng sợ hãi cũng có những thương nhân lòng dạ độc ác như vậy.
Có người nói to: “Không thể giúp cô ta, người như này thì nên vào ngục giam, thật sự là độc ác mà!”
Có một người dẫn đầu, hợp nhau lại để tấn công, liên quan đến sự an toàn của tính mạng, tất cả mọi người đều cảm động lây, trong lòng sợ hãi, sợ hãi những nhà hàng xung quanh.
Mạt Mạt nói: “Cô cũng nghe rồi đấy, cô nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình, đi tự thú là lối thoát tốt nhất của cô.”
Trong mắt Ngô Giai Giai, Mạt Mạt chính là ngọn cỏ cứu mạng, gắt gao kéo lấy quần Mạt Mạt, Bàng Linh sức lớn, một phát đã kéo được Ngô Giai Giai ra.
Ngô Giai Giai như bị điên muốn tới gần Mạt Mạt, nhưng có Bàng Linh cản trở, cô ta ngồi thụp xuống đất kêu khóc: “Vì sao lại không giúp tôi, vì sao không giúp tôi, Liên Mạt Mạt, cô thật độc ác, hu hu!”
Mạt Mạt biết, con người vào lúc cần sự trợ giúp vô cùng, nếu như mình không giúp người ta, người ta sẽ oán giận mình, Mạt Mạt không muốn để ý đến Ngô Giai Giai nữa, cô ta bây giờ đã điên rồi, thấy người nào là cắn người đó, bây giờ cần làm chính là cách xa ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT