“Người mang nước vào là thím ba Lưu.”

Đường Văn Sinh nghiêng người nhường cô đi trước, mình cầm đèn dầu phía sau, rồi nhắc đến thím vừa rồi.

“Em quên mất.” Phong Ánh Nguyệt hơi ngượng khi nói đến chuyện này.

“Anh cũng không nghĩ tới.”

Đường Văn Sinh đáp, như muốn gỡ rối cho cô.

Nghe vậy, cô nghiêng đầu nhìn anh. Chạm vào ánh mắt anh, cô vô thức hỏi: “Sao anh biết nhà thím ba Lưu có nước nóng dư?”

Đường Văn Sinh mỉm cười: “Tháng này chú ba Lưu trực ca giữa. Thím ba quen đun nước sẵn.”

“Vậy à.” Phong Ánh Nguyệt bước tiếp theo ánh đèn dầu sau lưng. Khu dân cư chưa kéo điện, cầu thang càng hiếm có đèn.

“Chốc nữa em đun nước mang tới nhé.”

“Không cần, anh đưa mấy khúc củi rồi.”

“Củi?”

Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên. Ở đây còn dùng củi? Chẳng phải dưới bàn đều là than tổ ong sao?

Như đoán được thắc mắc của cô, Đường Văn Sinh giải thích: “Than tổ ong đắt hơn. Củi rẻ mà tiện, nhà nào cũng trữ sẵn.”

“Ra vậy.”

Phong Ánh Nguyệt gật đầu hiểu ra.

Lên tầng năm, cô xách thùng nói muốn giặt đồ. Đường Văn Sinh đặt đèn dầu lên bệ, quay về lấy một cục xà phòng, một bàn chải đánh răng cán gỗ lông lợn, hộp bột đánh răng, và một ly gỗ.

Phong Ánh Nguyệt thầm cảm thán anh chu đáo thật.

Thấy cô im lặng nhìn mấy thứ đó, Đường Văn Sinh dừng lại: “Đều là đồ anh mua dự phòng.”

Ý là sạch sẽ cả.

Phong Ánh Nguyệt cười: “Cảm ơn anh.”

Thấy cô không có vẻ từ chối, anh không nói thêm.

“Giữa chúng ta không cần khách sáo.” Đường Văn Sinh xách một thùng khác, đi múc nước về đun.

Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh múc nước xong rồi xách về.

Trong truyện không tả nhiều về cha nam chính. Cô nhớ hai điểm chính.

Thứ nhất, quan hệ giữa cha nam chính và nam chính không thân, với mẹ kế cũng không hòa hợp. Hai người ngủ riêng giường. Khi nhà họ Đường biết họ không viên phòng, từng nổi giận, nhưng mẹ kế bảo là do anh không được.

Thứ hai, kết hôn chưa lâu, cha nam chính làm ở xưởng thì qua đời vì tai nạn.

So với mẹ kế ác độc sống lâu, cha nam chính như công cụ – để lại căn nhà và tiền bồi thường từ xưởng sau khi chết.

Cầm bàn chải đánh răng và bột, Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến số phận sau này của Đường Văn Sinh, khẽ nhíu mày.

Rửa mặt, giặt đồ xong, cô theo chị dâu Trương – mẹ Yến Tử – lên sân thượng phơi đồ rồi về cùng.

Chị dâu Trương tính tình thoải mái, nói chuyện với chị rất vui.

Về đến nhà, cửa khép nửa, Đường Văn Sinh không ở đó, thùng gỗ cũng không thấy.

Tối nay cô không gội đầu. Bộ đồ trên người vá nhiều chỗ, nhưng thời này ít ai mặc đồ lành lặn.

Đứng trước túi quần áo, Phong Ánh Nguyệt thở dài. Nhà họ Phong chẳng cho cô gì.

Không xu dính túi, cô lại thở dài lần nữa.

Sàn phòng ngoài vốn có ít vỏ hạt dưa, nhưng giờ cả trong lẫn ngoài đều sạch sẽ. Nhìn đồ đạc xếp gọn gàng, cô biết Đường Văn Sinh thích sạch sẽ.

Khi anh về, Phong Ánh Nguyệt đang xem một cuốn sách trên giá dưới ánh đèn dầu.

Thấy anh, cô gấp sách, vào phòng lấy túi vải trên rương đưa cho anh: “Đây là đồ mẹ gửi.”

Suýt nữa cô không biết xưng hô sao.

Đường Văn Sinh một tay cầm khăn khô in chữ Hỷ lau tóc, một tay nhận túi. Nhìn bên trong, anh đưa lại cho cô.

Phong Ánh Nguyệt chớp mắt: “Để em tính.”

Cô vốn cũng học hành được vài năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play