Cũng chẳng rõ vì sao cha của nam chính trong truyện lại khinh thường cậu đến vậy. Sau khi chồng mất, nếu không vì căn nhà trong khu dân cư cũ này, mẹ kế chắc đã tống cổ nam chính ra đường từ lâu.

Dù ở lại, nam chính cũng chẳng được sống tử tế, ăn không no, mặc không ấm, lại còn phải làm đủ việc nặng nhọc.

Nhưng dù sao cũng là nhân vật chính, cậu chịu đựng gian khổ, nhẫn nhịn nhục nhã, để rồi sau này trở thành một đại gia quyền lực với tài sản khổng lồ. Còn mẹ kế thì bị đày đến một nước xa xôi đào than, chết trong cái lạnh buốt của mùa đông. Trong truyện miêu tả lúc mẹ kế qua đời, gầy gò trơ xương, trông thảm hại vô cùng.

Mà cô, Phong Ánh Nguyệt ở kiếp trước, chính là một trong những phản diện chính của cuốn truyện này – mẹ kế độc ác của nam chính.

Với chuyện này, Phong Ánh Nguyệt chỉ muốn giơ ngón giữa lên trời.

Chẳng trách Bạch Vô Thường bảo kiếp trước cô là con rối. Nếu cô không đến đây, kiếp trước sẽ mãi không đổi thay. Vậy mà còn trơ trẽn nói cô tạo nghiệp.

Kiếp trước, cô chỉ là nhân vật giấy, bị tác giả sắp đặt theo quỹ đạo định sẵn, mọi tội nghiệp đều do người viết an bài.

Phong Ánh Nguyệt hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô được sống lại, nhưng không thể rời khỏi căn nhà này – đó là điều kiện để cô tái sinh.

May mà đồng nghiệp của cô là người lắm mồm, mỗi lần đọc xong chương mới đều kể lể bên tai cô, nhờ vậy cô nắm được vài tình tiết quan trọng.

Đang mải nghĩ, cô chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ. Dù rất nhẹ, trong không gian tĩnh lặng này, âm thanh ấy vẫn bị khuếch đại.

Quay đầu lại, cô thấy dưới tấm rèm cửa xuất hiện một đôi chân nhỏ đi giày cỏ. Một bàn tay bé xíu nhẹ nhàng kéo rèm vải bố màu xám, để lộ gần nửa khuôn mặt.

Đó là gương mặt trẻ con, khoảng hơn ba tuổi. Cậu bé đứng ở cửa, lén nhìn cô. Phong Ánh Nguyệt nhận ra ngay đây là con riêng của chồng, cũng chính là nam chính Đường Gia Dân trong truyện, tên thường gọi là Nguyên Đản.

Thấy Phong Ánh Nguyệt đột nhiên quay lại, Nguyên Đản giật mình, buông rèm chạy biến.

Phong Ánh Nguyệt ngẩn ra, bước đến trước rèm, vén lên. Thấy cậu bé chưa chạy xa, đang đứng ở cổng chính. Khi cô bước ra, cậu bé rụt người ra ngoài, nhưng vẫn là trẻ con, ánh mắt không kìm được liếc về phía cô, tò mò quan sát.

Phòng ngoài rộng hơn phòng trong một chút. Vào cửa lớn, bên trái là bàn ăn và vài ghế trúc, rõ ràng dùng để ăn cơm. Trên bàn lúc này bày hạt dưa, đậu phộng, và mấy viên kẹo hỉ.

Bên phải cửa là giá gỗ, trên đó xếp gọn gàng giấy bổi và vài món đồ lặt vặt.

Gần rèm cửa, sát tường là tủ dài to, cao đến ngang hông cô. Trên tủ cũng đặt đồ ngăn nắp, nhìn kiểu dáng là quà mừng từ khách.

Phong Ánh Nguyệt bước ra, tiện tay buông rèm, mỉm cười nhìn Nguyên Đản: “Con là Nguyên Đản đúng không?”

Dáng vẻ kiếp trước của cô giống hệt cô thật, chỉ trẻ hơn vài tuổi.

Phong Ánh Nguyệt có nét đẹp ngọt ngào, cao khoảng một mét sáu, tóc tết hai bím đen dày. Vì kết hôn không có của hồi môn, nhà họ Phong mặt dày chỉ may cho cô bộ quần áo mới bằng vải thường màu lam nhạt. Nhưng mặc lên người cô lại rất hợp.

Nguyên Đản thấy cô cười nói với mình, hơi ngượng ngùng gật đầu: “Con là Nguyên Đản.”

Nhìn dáng vẻ mềm mại, non nớt ấy, mắt Phong Ánh Nguyệt cong lên, bước tới vài bước: “Con ăn cơm chưa? Sao lại vào đây một mình?”

“Con… con ăn rồi ạ.”

Nguyên Đản đan hai tay vào nhau, mắt long lanh tò mò nhìn cô. Cậu nhớ mình đang sống với ông bà nội. Cách đây không lâu, bác hai bảo cậu sắp có mẹ kế.

Nguyên Đản biết mẹ kế là gì. Anh Xuyên Tử, bạn chơi cùng cậu, cũng có mẹ kế. Mẹ kế đó rất dữ, Xuyên Tử không nghe lời là bị bỏ đói, còn bị đánh.

Xuyên Tử nói lớn lên sẽ đi tìm mẹ ruột. Nguyên Đản không nhớ mẹ ruột mình ra sao. Bà nội bảo mẹ cậu bận, nên không đến thăm cậu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play