Trong giấc mơ, chỉ một ngày sau khi hai đứa trẻ đến, mẹ đã dẫn chúng đi sắm quần áo mới, giày mới, cặp sách mới.
Thậm chí còn đưa chúng đến trường.
Nhưng với cậu, mẹ chỉ mua một chiếc áo nhỏ, chẳng buồn cho cậu đi học.
Mọi người xung quanh chế nhạo cậu đầu óc không bình thường, nói mẹ chẳng cần cậu, nên mới ưu ái con trai nuôi và con gái nuôi như vậy.
Tiểu Bảo tức giận nghĩ, không phải thế.
Tối qua, trong giấc mơ, khi hai đứa trẻ đến nhà, mẹ đối xử với chúng rất tốt, nấu món ngon, mua kẹo cho chúng.
Nhưng hôm nay, mẹ chỉ làm đồ ăn ngon và mua kẹo cho cậu.
Vậy nên, giấc mơ kia là giả.
Dù nghĩ vậy, cảnh tượng trong mơ vẫn chân thực đến đáng sợ.
Tiểu Bảo buồn bã, cảm giác mẹ không còn là của riêng cậu nữa.
Tống Ngôn cũng gặp ác mộng. Trong mơ, con trai lạnh lùng nhìn cô, nói rằng ghét cô.
Cô giật mình tỉnh giấc, đúng lúc bắt gặp đôi mắt to tròn đang nhìn mình.
Cô lại giật nảy, rồi nhận ra trời đã sáng.
Tiểu Bảo ngồi bên mép giường, tóc rối xù, khóe mắt còn dính ghèn.
Thấy cô tỉnh, cậu vội quay lưng lại.
Tống Ngôn bật cười, thằng bé này đang làm gì vậy?
Khi cô dậy, hai anh em nam chính cũng đã thức.
Nhà cô không nuôi heo hay gà, nên chúng chẳng tìm được việc gì để làm.
Sợ cô thấy mình ngồi không sẽ không hài lòng, hai đứa đã dậy sớm quét dọn nhà cửa.
Lau chùi khắp nhà sạch bóng.
Kiếp trước, thấy cảnh này, Tống Ngôn từng xúc động và xót xa biết bao.
Cô bảo chúng sau này không cần làm vậy nữa.
Nhưng giờ nghĩ lại, từ nhỏ chúng đã sống khổ sở, bị những gia đình khác lạnh nhạt, vậy mà chưa từng oán trách ai.
Còn cô, chẳng bạc đãi chúng bao giờ, sao chúng lại hận cô đến mức muốn cô chết?
Tống Ngôn đã làm gì sai?
Cô nấu cháo kê cho bữa sáng, một nắm kê đủ làm một nồi lớn.
Thêm mấy chiếc bánh trứng nướng, bữa sáng đơn giản mà đủ chất đã sẵn sàng.
Cô đun nước pha sữa bột, định mỗi ngày pha một cốc cho con trai uống.
Không đủ tiền mua sữa tươi, sữa bột vẫn là lựa chọn hợp lý.
“Tiểu Bảo, đến ăn sáng nào.”
Tống Ngôn gọi con, đặt cháo lên bàn.
Tiểu Bảo chạy ù đến, nhón chân ngó lên bàn.
Thấy cháo kê, bánh trứng, và cốc sữa thơm ngọt bên cạnh, cậu hít hà thật mạnh.
Cảm giác mùi vị này quen quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Cậu nhìn lại, thấy trước mặt hai đứa trẻ mới đến chẳng có cốc sữa nào, chỉ mình cậu có.
Cậu lập tức trèo lên ghế, ngồi ngay ngắn.
Tống Ngôn bưng bát cháo ra, cậu lén quan sát sắc mặt cô.
Thấy cô nhìn sang, cậu vội ngoảnh mặt đi.
Tống Ngôn đương nhiên nhận ra hành động nhỏ của cậu, nhưng vờ như không thấy, đặt bát cháo trước mặt: “Ăn đi.”
Nghĩ ngợi, cô thêm một câu: “Ăn xong, mẹ dẫn con đi mua quần áo.”
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bảo khựng lại.
Mặt cậu không đổi, nhưng tốc độ ăn rõ ràng nhanh hơn.
Tống Ngôn buồn cười, nhìn đôi tay bé xíu như chân gà cầm cốc sữa uống từng ngụm, mắt híp lại như đang tận hưởng, rồi cúi đầu liếm sạch mép cốc.
Cô nhớ kiếp trước, khi điều kiện khá hơn, Bùi Điềm Điềm uống sữa còn phải dỗ mãi mới chịu…
Tống Ngôn thở dài.
Bùi Quý Xuyên lặng lẽ ăn, chẳng nhìn quanh.
Bùi Điềm Điềm thì thỉnh thoảng liếc Tiểu Bảo, ánh mắt ngưỡng mộ. Cháo ngon thật, nhưng cô bé muốn uống sữa như cậu.
Tiểu Bảo ăn xong còn được dì Tống dẫn đi mua quần áo, hạnh phúc quá.
Ước gì cô bé là con ruột của dì Tống.
Tháng năm trời nóng, Tống Ngôn định đưa Tiểu Bảo đi mua quần áo và giày mới.
Quần áo cũ của cậu đều do cô tự may, đã sờn rách, kiểu dáng chẳng đẹp.
Kiếp trước, khi hai anh em nam chính đến với bộ dạng rách rưới, dù xót tiền, cô vẫn nghe mẹ chồng, ngay hôm sau dẫn chúng đi mua đồ mới.
Thấy Bùi Điềm Điềm mê mẩn nhìn người ta mặc váy xinh, cô cắn răng mua cho cô bé một chiếc.
Lúc đó, cô chỉ muốn cho hai đứa trẻ điều tốt đẹp, xem ân tình của bố chúng với Duật Sâm cũng là với mình.
Tống Ngôn thấy đó là lẽ thường.
Nhưng giờ, đó chẳng phải việc của cô.
Ai nợ ân tình thì tự đi trả.
Ăn xong, Tống Ngôn dẫn con trai ra ngoài.
Nhìn hai mẹ con rời đi, Bùi Điềm Điềm ngưỡng mộ: “Anh, Tiểu Bảo sướng thật.”
Bùi Quý Xuyên im lặng dọn bát.
Bùi Điềm Điềm nhìn cốc sữa trên bàn, nói: “Em nghe dì Chu bảo Tiểu Bảo ngốc. Có thật không? Từ hôm qua giờ cậu ấy mới nói có ba chữ.”
Bùi Quý Xuyên ngừng tay, trầm giọng: “Câm miệng.”
Bùi Điềm Điềm giật mình, không dám nói thêm.
Tống Ngôn đưa con đến cửa hàng bách hóa.
Đã một năm cậu chưa có quần áo mới. Dù gầy, cậu vẫn cao lên, quần áo cũ đều ngắn.
Đôi giày vải mòn vẹt, sắp lộ cả ngón chân.