Tống Ngôn Chi vừa tỉnh táo lại đã nghe thấy giọng nói đầy vẻ bắt cóc đạo đức của một người phụ nữ.
Người trước mặt là mẹ chồng cô, Vương Diễm Mai.
Tống Ngôn Chi đã chết, rồi sống lại.
Cô trở về năm 1983, năm thứ năm sau khi gả cho Bùi Duật Sâm.
Đến khi chết, cô mới biết mình là mẹ nuôi vất vả chết sớm của nam chính trong cuốn tiểu thuyết “Thập niên 80, mẹ ruột xinh đẹp nuôi con”, một vai phụ chẳng có chút cảm giác tồn tại.
Sau khi cô qua đời, mẹ ruột của nam chính lấy danh nghĩa chăm sóc để gả cho Bùi Duật Sâm. Người phụ nữ ấy tự xưng là mẫu phụ nữ độc lập thời đại mới, mười ngón tay không dính nước, sống sung sướng hưởng thụ, một lòng theo đuổi sự nghiệp.
Năm xưa, cô ta vì học tập và sự nghiệp mà bỏ rơi con cái. Sau này mang theo học thức trở về, thấy hai đứa con bị bắt nạt, tình thương của mẹ trỗi dậy, cô ta bắt đầu hối hận, nhận ra giá trị của gia đình. Cô ta âm thầm giúp đỡ nam chính không ít, khiến nam chính kính nể, coi đó mới là người mẹ đáng ngưỡng mộ. Chồng cô cũng cho rằng cô ta khác biệt với những phụ nữ khác.
Điều này tạo nên sự đối lập rõ rệt với Tống Ngôn Chi – người mẹ nuôi vất vả hy sinh cả đời trong gia đình cũ.
Sau khi mẹ ruột nam chính bước vào nhà, dù là mẹ kế, cô ta đối xử với con ruột của Tống Ngôn Chi tạm được. Nhưng Tiểu Bảo, con trai cô, lại cố chấp tin rằng gia đình nam chính đã hại chết mẹ mình, ôm hận thù sâu sắc. Cậu trở thành phản diện trong truyện, cuối cùng bị nam chính và cha ruột tống vào tù, chết thảm dưới tay kẻ khác.
Trong tiểu thuyết, mẹ ruột nam chính đối xử tốt với con trai mình, dễ dàng tha thứ mỗi lần cậu bốc đồng. Dù con trai oán hận cô ta vì cái chết của Tống Ngôn Chi, cô ta vẫn rộng lượng bỏ qua. Nhưng cô ta càng như vậy, con trai Tống Ngôn Chi càng phản nghịch, đối đầu với cô ta. Chồng lại càng thương xót cô ta, nghiêng về phía cô ta. Đến khi Tiểu Bảo vào tù, mẹ ruột nam chính vẫn cầu xin cho cậu.
Theo lý mà nói, Tống Ngôn Chi không nên oán hận cô ta. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy ghê tởm.
Tại sao mình phải chết? Người khác có thể không rõ, nhưng mẹ ruột nam chính chẳng lẽ không biết?
Bùi Duật Sâm quanh năm không ở nhà, Tống Ngôn Chi dốc hết tâm sức, một mình sớm hôm nuôi lớn hai đứa con của cô ta, kiệt quệ cả thân thể. Con trai cô ta được cô nuôi thành nam chính học bá đa tài, con gái trở thành tài nữ toàn năng, ai nấy khen ngợi. Vậy mà nam chính lại khinh thường cô, cho rằng cô nhu nhược, vô dụng, không xứng làm mẹ. Con gái cô ta, trong ngày nổi tiếng, khóc lóc kể lể trước ống kính về sự kiểm soát và lợi dụng của cô. Khi xem cuộc phỏng vấn đó trên giường bệnh, Tống Ngôn Chi hộc máu mà chết.
Thấy cô im lặng, Vương Diễm Mai lại nói: “Vợ chồng vốn là một thể. Chuyện Duật Sâm đồng ý, con làm vợ nên thông cảm cho nó. Hơn nữa, thằng Tiểu Bảo đầu óc lại… Nuôi hai đứa nhỏ này, sau này chúng trưởng thành còn có thể báo hiếu, dưỡng lão cho con, có bảo đảm…”
Bà ta chưa nói xong, Tống Ngôn Chi đã cắt lời: “Tôi biết rồi. Bà muốn để chúng ở lại thì cứ để, được thôi.”
Vương Diễm Mai sững sờ, không ngờ cô đồng ý dễ dàng thế.
Bà còn hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Vậy mẹ sẽ cho người đưa chúng đến cho con?”
Tống Ngôn Chi thản nhiên gật đầu: “Đưa đi. Bà nói đúng, đây là chuyện Bùi Duật Sâm đồng ý. Tôi làm vợ sao dám từ chối? Bùi gia các người đã muốn giúp người khác nuôi con, tôi có gì không muốn chứ?”
Vương Diễm Mai theo bản năng phản bác: “Sao lại gọi là giúp người khác nuôi con? Đây là… đây là con của ân nhân cứu mạng Duật Sâm, có ơn với chúng ta!”
Khóe miệng Tống Ngôn Chi nhếch lên một nụ cười lạnh. Kiếp trước cô thật ngốc, không nhận ra điều bất thường.
Mẹ chồng ích kỷ như vậy sao cam lòng nuôi con cho người khác? Bùi Duật Sâm ngoài miệng nói là con của chiến hữu, nhưng sau này cô mới biết, mẹ ruột nam chính chẳng hề kết hôn với cái gọi là “chiến hữu” ấy. Chỉ vì sợ lời ra tiếng vào, họ mới tuyên bố như vậy. Còn hai đứa nhỏ này thực sự là con ai, không ai biết. Dù sao người đàn ông kia đã chết, chết không đối chứng.
“Con đối xử với chúng như con đẻ, không để người ngoài chê cười chúng ta.”
“Được, đã vậy thì Bùi Duật Sâm cũng nên gửi phí sinh hoạt cho chúng chứ? Nhà giờ thêm hai miệng ăn, không thể như trước được. Dù tiết kiệm thì cũng sống qua ngày, nhưng tôi chỉ cam đoan không để chúng chết đói thôi.”