“Đúng thế, tiền đây, chị cầm đi. Liễu Đan Đan chưa đến tìm chị chứ?”
Tống Ngôn gật đầu: “Chưa, chắc cô ấy về gom tiền. Dù sao cũng khó mà có ngay số tiền lớn vậy.”
Vương Trân Châu đắc ý: “Hừ, luận về tiền, cô ta sao sánh được với tôi?”
“Cô lấy nhiều tiền vậy, không sợ mẹ và chị dâu giận sao?” Tống Ngôn hỏi nhẹ.
“Mẹ tôi không giận đâu. Tôi mà có việc làm, mẹ mừng còn không kịp!”
Trước đây, mẹ cô ta từng muốn xin cho cô ta vào trường tiểu học, nhưng vì học vấn thấp, thành tích kém, nên không được. Cơ hội rơi vào tay chị dâu. Lúc đó, cô ta rất bực, nên chị dâu mới giới thiệu việc của Tống Ngôn. Giờ nghĩ lại, cô ta hừ lạnh: “Nếu không phải tôi không vào được, sao đến lượt chị ta? Vậy mà chị ta còn lấy tiền của tôi.”
Nghe Tống Ngôn nhắc đến chị dâu, cô ta càng bực: “Chị dâu thì dựa vào đâu mà giận? Tôi tiêu tiền nhà tôi, liên quan gì chị ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT