Cô gật đầu đáp: “Lúc sinh đứa đầu, tôi mất máu nhiều. Bác sĩ khi đó cũng bảo khó có thêm con.”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, dù có thai được, cơ thể cô cũng không chịu nổi. Nguy hiểm lắm, nên cân nhắc kỹ. Còn lại đều do thiếu máu và suy nhược, tôi kê thuốc cho cô về sắc uống, sáng tối mỗi lần. Bình thường ăn uống chú ý hơn, bổ máu nhiều vào, dinh dưỡng tốt thì khí huyết sẽ khá lên.”
Tống Ngôn khẽ gật: “Tôi không sao, phiền ông xem giúp Tiểu Bảo. Nó bốn tuổi mới nói được, giờ học nhanh lắm, nhưng khi người khác nói chuyện với nó, nó lại không phản ứng.”
Bác sĩ gật đầu, nhìn Tiểu Bảo một lúc, rồi nói: “Thể chất thằng bé yếu hơn bạn cùng lứa, có lẽ do sinh non, thiếu dinh dưỡng, nên ảnh hưởng đến vài chức năng cơ thể.”
“Cô nói nó học nhanh là do năng khiếu và gen, không liên quan trực tiếp đến thể chất.”
Ông bắt mạch cho Tiểu Bảo, rồi tiếp: “Xương cốt và sức khỏe thằng bé không tốt, cần bồi bổ thêm. Dây thanh quản bình thường, không phải không nói được, mà là không muốn nói. Lâu dài dễ thành tự kỷ, khó giao tiếp với người ngoài. Đây là vấn đề tâm lý, cha mẹ phải kèm cặp nhiều hơn, nếu không lớn lên sẽ ảnh hưởng lớn.”
Nghe vậy, Tống Ngôn thoáng hoảng hốt. Tương lai có nhiều trẻ tự kỷ, phần lớn do gia đình, và hoàn cảnh của Tiểu Bảo rất giống thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT