Lúc này, Vương Diễm Mai mới hiểu, ngượng ngùng giải thích: “Không phải thế đâu. Dù hai đứa sống với tôi, nhưng tiền học và sinh hoạt đều do con trai lớn tôi lo, vì chúng là do Duật Sâm nhận nuôi.”
Mẹ Tú Hòa dịu đi đôi chút, nhưng vẫn không hài lòng: “Nếu là con cậu ấy nhận nuôi, sao không ở với vợ chồng cậu ấy? Nhà bà đã chật, con gái tôi về, cả nhà ăn chung, cái bàn này sợ không đủ chỗ. Hơn nữa, nếu năm sau có con, đến phòng cũng chẳng có mà ở.”
Vương Diễm Mai khó xử. Đều là cháu bà, sao bà nỡ xa chúng? Nhưng lời mẹ Tú Hòa cũng có lý.
Thấy bà dao động, mẹ Tú Hòa tiếp tục: “Tôi biết bà tốt bụng, nhưng hai đứa trẻ nên ở với vợ chồng họ thì hơn. Sao lại để bà nuôi, đến nỗi cháu ruột cũng không chăm nổi?”
“Tóm lại, tôi mong khi con gái tôi về, hai đứa trẻ đã dọn đi. Bà hiểu chứ?”
Vương Diễm Mai bị ánh mắt bà làm chột dạ, vội gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Có lẽ phải gửi hai đứa về trước, không để nhà họ Lý thấy gì bất thường. Bà luôn cảm thấy bất an, vì trong lòng đang giấu một bí mật lớn. Nếu lộ ra, nhà họ Bùi sẽ tiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play