“Em làm chị thất vọng quá, Lý Bảo Châu. Dù trước đây quản lý Vương coi thường em vì em lấy quà của chị đem tặng ông ấy làm quà gặp mặt, chị vẫn nghĩ em là em họ, nên tự mình đi xin ông ấy nhận em vào ngân hàng. Chị còn muốn tổ chức mừng cho em…” Tống Ngôn ôm ngực, giọng lạnh lùng: “Không ngờ em lại cướp đời chị. Em thật đáng trách.”
Lý Bảo Châu nghe vậy, mặt đỏ gay, phản bác: “Cô nói bậy! Sao có thể nhờ cô được? Rõ ràng tôi dựa vào thực lực bản thân mới có công việc!”
Quản lý Vương mặt xanh mét, tiến thoái lưỡng nan. Trước đây, Tống Ngôn đến nhờ ông nhận Lý Bảo Châu vào ngân hàng, dù chỉ làm việc vặt cũng được. Ông nể cô là giáo viên nên đồng ý. Ai ngờ Lý Bảo Châu lại là kẻ như vậy! Nghe cô ta nói, ông cười nhạo: “Phi! Thực lực gì chứ? Nếu không phải chị cô đến xin tôi, tôi chẳng bao giờ nhận loại người tốt nghiệp một năm vẫn thất nghiệp như cô vào ngân hàng.”
“Tôi còn thắc mắc sao sinh viên trường top mà hơn năm không tìm được việc. Tưởng cô kén chọn, hóa ra chỉ là bằng giả!”
“Ngân hàng chúng tôi không chứa chấp người như cô!”
Lời này khiến không khí im phăng phắc. Lý Bảo Châu như bị nướng trên lửa, mặt nóng ran, ánh mắt mọi người nhìn cô đầy kỳ lạ. Hóa ra Tống Ngôn xin việc cho cô ta. Ai cũng tưởng cô ta dựa vào thực lực. Trời ơi, Tống Ngôn quá thảm! Bị cướp thư trúng tuyển đã đành, giờ còn giúp kẻ cướp tìm việc. Lý Bảo Châu còn tự ảo tưởng đó là sức mình. Chẳng lẽ sống lâu với thứ ăn cắp, cô ta nghĩ mình thật sự đỗ đại học?
Có thực lực thì đi cửa sau cũng chẳng sao, nhưng vừa vô dụng vừa ảo tưởng thì thật đáng khinh. Đám đông vốn đã tò mò, giờ nhìn Lý Bảo Châu bằng ánh mắt khác thường. Những người đến mừng cũng lùi xa, tỏ vẻ ghét bỏ, sợ bị hiểu lầm thân thiết với cô ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play