6

Phượng Khuynh tìm cậu để làm gì? Chử Triều An đoán rằng có lẽ liên quan đến tiến độ '5%' kia, hoặc cũng có thể là chuyện dạy thuật quyến rũ trước đây. Nhưng cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.

Còn Ma Tôn thì sao?

Quan hệ giữa Ma tộc và giới tu chân, tuy không phải là đối địch hoàn toàn, nhưng cũng gần như vậy.

Theo những gì Chử Triều An biết trước khi xuyên thư, và những gì cậu tiếp xúc hiện tại, nếu đại lục Huyễn Lăng phân chia chính tà, thì tu sĩ thuộc về phe chính đạo.

Ma tộc thì ngược lại.

Vì vậy, lần thịnh hội này, Ma tộc không có trong danh sách khách mời. Việc Ma Tôn xuất hiện ở đây lúc này chắc chắn là đang ẩn giấu thân phận.

Chử Triều An nhíu mày, ghi nhớ phương hướng mà hạc giấy chỉ dẫn, sau đó nắm chặt và nghiền nát nó trong lòng bàn tay.

Làm xong những việc này, cậu đứng dậy đi về phía cửa. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định tuân theo 'nguyên tắc gần nhất'.

Đi gặp Giang Tẫn trước.

Dù sao thì cậu cũng là đồ đệ ngoan của sư tôn.

Còn hai người kia…

Chỉ có thể từ từ từng người một.

Đạo đồng truyền lời vẫn còn chờ bên ngoài, thấy Chử Triều An đi ra liền gọi cậu một tiếng: “Lục sư huynh.”

Chử Triều An khẽ cười với cậu ta : “Chúng ta đi thôi.”

“Sư huynh xin đi theo ta.”

“Được.”

Chử Triều An gật đầu, xoay người đóng cửa phòng lại, đi theo đạo đồng ra khỏi Lạc Hà Trai.

Chủ các là nơi các chủ Bồng Lai Các sắp xếp cho các chưởng môn các tông phái từ xa đến nghỉ ngơi. Đó là một tòa lầu các nổi tiếng tên là 'Lãng Nguyệt', nằm trên một hòn đảo nhỏ ở trung tâm, được bao quanh bởi các đảo khác. Lầu các cao lớn tráng lệ nhìn xuống mặt hồ sóng nước lấp lánh ánh vàng rực rỡ, vô cùng lộng lẫy.

Bước lên chủ các, kiến trúc xung quanh càng thêm tinh xảo, không nơi nào không hoa mỹ. So với chủ điện Thiên Thần Phong uy nghiêm hùng vĩ, nơi này có thêm vài phần xa hoa lãng phí.

Những vật trang trí tinh xảo tỏa ra linh khí, khiến người ta không kịp nhìn hết.

Tiểu đạo đồng đi theo Giang Tẫn đã vài năm, cũng khá quen thuộc với Chử Triều An, lúc này không khỏi nói: “Khi nào thì Thiên Thần Phong cũng có thể giống như Bồng Lai Các nhỉ...”

Nói được một nửa, tiểu đạo đồng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng im miệng.

Triều Diễn Tông là môn phái đứng đầu trong giới tiên môn, sao có thể so sánh với Bồng Lai Các được.

Biết tiểu đạo đồng xấu hổ, Chử Triều An tiếp lời, che đậy chuyện vừa rồi.

“Hoài Đồng sư đệ quên rồi sao? Tĩnh Lam Phong của Hạo Thược Chân Quân, so với nơi này cũng không hề kém cạnh.”

Nhắc đến Tĩnh Lam Phong, quả thật là một trong bốn ngọn núi của Triều Diễn Tông xa hoa nhất. So với chủ phong Thiên Thần Phong, Đoạn Nghiên Phong của Thủ Nguyên Chân Quân và Nhược Thủy Phong của Lạc Khê Chân Quân, nơi đó còn hào hoa xa xỉ hơn nhiều.

Hạo Thược Chân Quân rất thích sưu tầm các loại linh bảo và linh tài quý hiếm. Toàn bộ Tĩnh Lam Phong, không có chỗ nào không chất đầy những thiên tài địa bảo.

Ngay cả một cây cỏ trên đỉnh núi, có lẽ cũng là một loại linh thực thượng phẩm khó kiếm.

Nghe cậu nói vậy.

Hoài Đồng lúc này mới hết vẻ ngượng ngùng, lộ ra một vẻ mặt đầy hiểu biết.

Trên Đoạn Nghiên Phong không chỉ có rất nhiều linh thảo linh thực, mà còn có cả linh thú yêu thú bị thu hút đến. Chúng đều đã khai mở linh trí. Hoài Đồng thường xuyên được tôn thượng phái đến hái chút linh thảo linh thực hoặc bắt vài con linh thú mang về Chấp Sự Đường để làm phần thưởng cho các đệ tử sau khi luyện tập trở về.

"Lục sư huynh nói đúng." Hoài Đồng nói.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến nơi ở của Giang Tẫn.

Hoài Đồng dừng lại ở ngoài viện, nói: “Lục sư huynh, mời ngươi vào.”

"Được, đa tạ sư đệ." Chử Triều An đáp.

"Sư huynh khách khí." Hoài Đồng vẫy vẫy tay, trong lòng không khỏi thầm than: Chẳng trách trên dưới tông môn đều hướng về Lục sư huynh, một người khiêm tốn quân tử như vậy, hỏi ai mà không thích? Chỉ là…

Nghĩ đến thái độ của tôn thượng trước khi nhận Lục sư huynh đối với người kia, Hoài Đồng cúi thấp đầu, chỉ mong là mình nghĩ nhiều.

Tôn thượng từng nói, thu Lục sư huynh làm đệ tử chân truyền, chắc chắn sẽ không sai.

Chử Triều An một mình bước vào trong viện, đi qua một đám hoa cẩm tú cầu, hương thơm dịu dàng dần dần nồng đậm, vây quanh. Chờ đến khi một làn hương gỗ thanh nhã phảng phất đến mặt.

Cậu ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy bên ngoài một căn nhà trúc đơn sơ, Giang Tẫn ngồi ngay ngắn trên ghế đá, đang chậm rãi pha một ấm trà. Động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, vạt áo trắng như trăng non khẽ lay động, ánh bạc lưu chuyển.

“Sư tôn.”

Chử Triều An đứng yên ở nơi xa một lúc lâu, rồi cất tiếng gọi.

Giọng nói vừa dứt, người tựa tiên nhân trong tranh ở đằng xa như bị quấy rầy, động tác dừng lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang.

Chử Triều An bước đến gần vài bước, mỗi bước đều chậm rãi và chắc chắn, lại gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Giang Tẫn khẽ "ừ" một tiếng, nói: “Đến đây.”

"Sư tôn gọi đệ tử đến, là vì chuyện gì?" Chử Triều An đứng yên bên bàn đá, giọng mang vẻ khó hiểu, rũ mắt nhìn người bạch y, ánh mắt không hề chớp động.

"Ngồi đi." Giang Tẫn đẩy một chén trà nhỏ, đặt sang phía bên kia bàn đá, đối diện với y.

Chử Triều An đúng lúc lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt như đang nói 'đây là cho ta sao?', 'sư tôn vậy mà lại rót trà cho ta' vậy.

Giang Tẫn có chút buồn cười, khuôn mặt tuấn tú hàm chứa vài phần ý cười, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng hơn, rồi lại ôn tồn mở miệng: “Ngồi xuống, nếm thử trà do vi sư pha.”

“Vâng, sư tôn.”

Chử Triều An nghe lời dịch qua, chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận nâng chén trà lên, mỗi cử động đều lộ ra vẻ trân trọng.

Giang Tẫn nói: “Uống đi.”

Khi nhìn chăm chú Chử Triều An, khóe môi y vô thức cong lên vài phần, ngay cả chính y cũng không nhận ra.

Sau khi nghe y nói xong, đột nhiên ngửa đầu uống cạn chén trà trong một hơi, rất có khí thế ' Giang Tẫn là nhất'.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng ho kinh thiên động địa vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Chử Triều An bị sặc trà.

Tiếng động này không hề nhỏ, Giang Tẫn nhất thời cứng họng, y đứng dậy, đi đến sau lưng Chử Triều An, khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.

Động tác có vẻ rất vụng về.

Chử Triều An ho đến chảy cả nước mắt, cổ họng đau rát, nhưng khi tay Giang Tẫn chạm vào, thân hình bỗng dưng cứng đờ.

Nhận thấy sự mất tự nhiên của cậu, Giang Tẫn lại vỗ nhẹ hai cái nữa rồi dừng tay.

Cuối cùng, chỉ nghe y khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi đó.”

Như thể đang trách nhẹ cậu lại để mình bị sặc.

Một câu nói, vô cớ kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Giang Tẫn ngồi trở lại, Chử Triều An cũng ngừng ho, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Tẫn, ngượng ngùng nói: “Là đệ tử uống quá vội...”

Thiếu niên vì ho khan kịch liệt mà hai má ửng hồng nhạt, đuôi mắt hơi ướt át, lúc này hơi nheo mắt nhìn qua.

Giang Tẫn khựng lại một lát, rồi lại rót một chén trà, đặt trước mặt cậu, nói: “Uống chậm thôi.”

Chử Triều An mím môi, như thể đang hối hận vì vừa rồi đã mất mặt, nhưng đối với chén trà sư tôn đưa tới lại một lần nữa nâng lên.

“Chậm một chút.”

Giọng Giang Tẫn dịu dàng vang lên.

"Vâng." Chử Triều An khẽ đáp, ngoan ngoãn chậm rãi uống trà.

Từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ nhấm nháp.

Giang Tẫn mỉm cười nhìn cậu uống xong, cuối cùng không nói gì.

Khi chén trà đã cạn, Chử Triều An rời khỏi sân, tình cảm thầy trò giữa họ đã tăng lên rõ rệt.

Trên thanh tiến độ '12.12', tăng thêm '1%'.

Tuy rằng từ đầu đến cuối Giang Tẫn không hề nhắc đến việc tìm cậu là vì chuyện gì, nhưng tốc độ tăng này cũng coi như không khiến Chử Triều An phí công chuyến đi này.Cậu từ chối lời đề nghị của Hoài Đồng muốn đưa cậu trở về Lạc Hà Trai.

Sau khi rời khỏi Lãng Nguyệt, cậu tìm một góc vắng người, hóa thành hình dáng Úc Khanh, thẳng hướng thấm lâm tiểu trúc mà đi.

Giữa Yêu Hoàng và Ma Tôn, người sau cách cậu khá xa, đành phải gác lại.

Chỉ là vừa đi được một đoạn đường, một con hạc giấy màu trắng quen thuộc được bao bọc bởi một vòng linh lực bay về phía cậu, khiến Chử Triều An dừng bước.

Xung quanh không một bóng người, vươn tay nắm lấy hạc giấy, siết chặt trong lòng bàn tay.

Hạc giấy vùng vẫy trong tay, Chử Triều An khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng thay đổi hướng đi.

Theo sự dẫn dắt của hạc giấy, cậu đi về phía bờ biển Đông Hải.

Khi rời khỏi Bồng Lai Các, bản thân dùng thân phận Úc Khanh.

Cảm nhận được hơi thở Yêu tộc trên người Chử Triều An, người của Bồng Lai Các không ngăn cản  , cũng không hỏi nhiều.

Chuyến đi này của Chử Triều An diễn ra khá thuận lợi.

Bờ biển Đông Hải là một vùng đá ngầm gồ ghề, xen kẽ những tảng đá lớn đủ hình dạng, trông vô cùng đồ sộ.

Chử Triều An đứng ở một nơi cao, nhìn xuống phía dưới.

"Tham kiến hộ pháp." Một nam tử áo đen quỳ một nửa xuống, cung kính hành lễ với  cậu .

Ma tộc đều thích mặc đồ đen, có lẽ là một quy luật của vai phản diện.

Chử Triều An liếc y một cái, nhíu mày thiếu kiên nhẫn, tùy tiện vẫy tay, nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôn chủ đâu?”

Nam tử áo đen không dám chậm trễ, liên tục báo cho cậu vị trí của Ma Tôn. Dứt lời, hắn lại do dự nói: “Hộ pháp, tôn chủ đang tức giận, ngài...”

“Được rồi.”

Chử Triều An phất tay bảo người lui xuống.

"Vâng." Nam tử áo đen lĩnh mệnh.

Hóa thành sương đen tan biến trong nháy mắt, hắn thầm chửi rủa: Vừa rồi chắc hắn hoa mắt rồi, hộ pháp sao lại sợ hãi tôn chủ tức giận chứ... Đến lúc đó ai nhường ai, còn chưa biết chừng đâu.

Ba năm, Chử Triều An không chỉ kích hoạt được mối ràng buộc với bốn vị lãnh tụ các giới, thành công trở thành đệ tử chân truyền, Tả Sử hộ pháp, Yêu nô và cả Quỷ Y mà còn đồng thời thăm dò được không ít tính tình của bọn họ.

Chử Triều An đều có phương pháp đối phó riêng.

Ví dụ, đối với Giang Tẫn, vị thủ tọa tiên môn luôn giữ vẻ quân tử đoan chính, cậu chỉ cần là một đồ đệ ngoan ngoãn, dịu dàng nghe lời là được.

Đối mặt với Ma Tôn lãnh khốc tàn nhẫn khát máu, Chử Triều An lại dùng 'lấy độc trị độc'.

Hai thùng thuốc súng đặt cạnh nhau, không những không gây phản ứng nổ tung lẫn nhau, mà dường như lại 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'. Với tư cách là hộ pháp của hắn, hai người vẫn khá hòa hợp.

Đối phó với Phượng Khuynh thì càng đơn giản hơn.

Một con phượng hoàng yêu thích những điều tốt đẹp.

Phượng Khuynh tuy nói tính cách phúc hắc, thỉnh thoảng độc miệng, tâm tình thất thường, nhưng đối đãi với thuộc hạ lại cực kỳ tốt. Chưa kể đến việc theo Chử Triều An thấy, Phượng Khuynh chỉ dựa vào lời đồn mà có thể để tâm đến một người, nghe thôi đã thấy có chút khó tin.

Nếu để người khác biết được, còn nói đường đường là Yêu Hoàng, sao lại ngây thơ như vậy.

Điểm này quả thật khiến Chử Triều An suy nghĩ hồi lâu. Nếu Phượng Khuynh là người coi trọng vẻ ngoài, thì với việc hắn đã gặp không ít người tuyệt sắc trong giới tu chân, chỉ cảm thấy mọi chuyện lộ ra vẻ kỳ lạ.

Tề Ôn Nhiên cũng không tính là một mỹ nhân hiếm có trên đời. Nếu thật sự thích tuyệt sắc, Phượng Khuynh vì sao không thích Giang Tẫn?

Ít nhất theo Chử Triều An thấy, Tề Ôn Nhiên hoàn toàn không sánh bằng Giang Tẫn.

Hai người kém nhau quá nhiều.

Còn Minh Vương…

Chúa tể Minh giới cường đại thần bí, sở hữu sức mạnh vô thượng khó lường.

Chử Triều An tạm thời không có nhiều tiếp xúc với hắn, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ điềm đạm tự nhiên, không quá gây chú ý cũng không hoàn toàn biến mất cảm giác tồn tại.

Nói một cách chính xác.

Ma Tôn và Minh Vương giống nhau, Chử Triều An không có giao thiệp sâu sắc với hai người này, cho nên đến nay vẫn không biết tên húy của họ.

Ma Tôn và Minh Vương không giống Phượng Khuynh, tính cách khác biệt một trời một vực.

Vương giả một tộc, tên húy dễ dàng không để người khác dò xét biết được, điều này cũng không có gì đáng trách.

Việc Chử Triều An biết 'Phượng Khuynh', chỉ là hoàn toàn dựa vào cái tâm tư thích khoe khoang không giấu được của đối phương.

Toàn bộ Yêu tộc đều biết tên húy của hắn.

Thân là huyết mạch Phượng Hoàng, điềm lành chi thân, cực kỳ được người ta tôn sùng và yêu thích.

Việc giới tu chân có thể chung sống với Yêu tộc, có một phần nguyên nhân là bởi vì…

Yêu Hoàng là Phượng Hoàng.

Mà đối lập với điều đó.

Ma Tôn là điềm xấu, đại diện cho tà ác, Minh Vương cũng vậy, hai tộc này không nằm trong danh sách giao hảo.

Chử Triều An cũng không thể tỏ vẻ gì về điều này.

Giờ phút này cậu, là Lăng Hàn, Tả Sử hộ pháp của Ma Tôn.

Truy tìm theo một sợi ma khí chưa được thu liễm tràn ra của Ma Tôn, Chử Triều An theo sự chỉ dẫn của sợi ma khí này đi về phía Ma Tôn.

Trong giây lát, ma khí lưu chuyển trong không khí rõ ràng tăng lên nhiều, không cần phải nói, Ma Tôn ở ngay chỗ này.

Chử Triều An nhìn trái nhìn phải, rất nhanh, ma khí tan đi không ít.

Là bị Ma Tôn thu trở về, hắn đã phát hiện Chử Triều An đến.

"Tôn chủ vì sao gọi thuộc hạ đến?" Chử Triều An xuyên qua khu vực bị ma khí bao phủ này, vừa đi vừa nói.

Giọng cậu tự nhiên, không hề tỏ ra hèn mọn, rất bình thường.

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lẽo dán bên tai truyền đến, trong thanh âm trầm thấp dễ dàng nghe ra vài phần sát khí.

“Tiên, môn, bách, gia.”

Từng chữ từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng.

Chử Triều An ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu ra ý tứ trong lời nói của nam tử áo đen lúc trước.

Có lẽ là vì Bồng Lai Các vẫn chưa gửi thư mời đến Ma giới, tôn chủ đại nhân đã nổi giận.

Còn lý do vì sao Ma Tôn muốn tham dự thịnh hội, cậu cũng không khó đoán ra.

Im lặng một lúc lâu.

Chử Triều An nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Tôn chủ gọi thuộc hạ đến đây, là muốn thuộc hạ trả lại Yểm Tức thạch?”

Yểm Tức này có thể che giấu hơi thở của người đeo, dù là Đại La Kim Tiên hay thần tiên hạ phàm cũng không thể phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào. Nó là một bảo vật có thể kiểm soát mọi loại hơi thở trên người.

Lần thịnh hội này có sự tham gia của hầu hết những nhân vật hàng đầu ở đại lục Huyễn Lăng, ngay cả Yêu Hoàng cũng có mặt. Ma Tôn muốn bí mật trà trộn vào nên cần đến viên đá này để tránh bị lộ hơi thở và bị người của Bồng Lai Các phát hiện.

“Ngươi sắp xếp đi.”

Sau câu nói của Ma Tôn, giọng nói của cậu từ xa vọng lại rồi ngày càng gần.

Trong khoảnh khắc ma khí tan đi, một bóng người cao lớn xuất hiện.

Người đàn ông có dáng người thẳng tắp, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai không tì vết, đôi lông mày kiếm càng thêm sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên màu tím huyền bí.

Ánh mắt ấy dường như có thể làm lay động lòng người.

Chử Triều An xòe bàn tay, một làn ma khí nhàn nhạt bao phủ lấy lòng bàn tay, làm nổi bật những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc.

Ma khí từ từ tan đi, trong tay cậu là một viên ngọc đen bóng loáng, mịn màng đến lạ thường khi chạm vào.

"Đây." Chử Triều An đưa viên ngọc sang.

Viên đá Yểm Tức này vốn dĩ là do Ma Tôn đưa cho.

Giờ phút này xem như trả lại cho chủ cũ.

Ma Tôn khẽ liếc nhìn, “Ta dùng xong sẽ lại giao cho ngươi.”

Lý do Chử Triều An cần dùng đến viên đá Yểm Tức phải kể từ hai năm trước.

Nghe Ma Tôn nói xong, cậu vẫn im lặng không đáp.

Hai người đối diện không nói gì.

Chử Triều An lên tiếng: “Tôn chủ nếu muốn lẻn vào Bồng Lai, để tránh bị người khác nghi ngờ, cần phải tạo một thân phận giả.”

Nếu không cứ như vậy mà đi vào, dù có che giấu hơi thở cũng không phải là kế sách vẹn toàn.

“Kỳ Việt.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chử Triều An giật mình.

Ma Tôn không nói gì nữa.

Ánh mắt Chử Triều An chuyển sang góc phải bên dưới, nơi một chấm đỏ đang nhấp nháy không ngừng, tròn trịa, lúc sáng lúc tắt.

Trong lòng khẽ động, giao diện hệ thống hiện ra.

Chỉ thấy mục 'quan hệ thân hữu' đã được cập nhật, mở ra bên dưới là:

【 Ma giới Ma Tôn: Kỳ Việt. 】

Tên thật của Ma Tôn là Kỳ Việt.

Trong toàn bộ đại lục Huyễn Lăng, người biết đến tên thật của Ma Tôn có lẽ không có mấy ai, thậm chí có thể là không một ai.

Trước mắt lại có thêm một người là Chử Triều An biết được.

Kỳ Việt dùng tên thật xuất hiện ở Bồng Lai Các, nghĩ rằng cũng sẽ không ai phát hiện ra, không ai biết rằng một nhân vật nhỏ bé vô danh lại là hóa thân của Ma Tôn.

Chử Triều An khẽ cười, nhưng trên mặt không lộ ra.

Cậu nói: “Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.”

Chử Triều An nhanh chóng tạo cho Kỳ Việt một thân phận giả, một đệ tử nhỏ bé của một môn phái nhỏ.

Người ngay lập tức được cậu đưa vào Bồng Lai Các.

 

"Tôn chủ chuyến này sẽ không bị phát hiện chứ?" Bồng Lai Các hiện tại tập trung rất nhiều cao thủ, nếu như bị người ta phát hiện ra thân phận Ma Tôn trà trộn vào, chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Người đàn ông áo đen, chính là Ám Phong, có chút bất an suy đoán.

Chử Triều An liếc hắn một cái, Ám Phong lập tức im miệng, cúi đầu.

"Ta ra ngoài một lát, ngươi ở đây chờ tôn chủ ra." Chử Triều An lên tiếng.

Ám Phong gật đầu, vẫn không nhịn được hỏi: “Hộ pháp lại phải đi sao?”

Hắn vừa dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người mình, mang theo vài phần hung ác.

Chử Triều An hạ giọng nói: “Không phải chuyện ngươi quản, bớt hỏi lại.”

"Ám Phong biết sai." Hắn vừa quỳ một gối xuống định tạ tội, nhưng trước mắt một làn khói đen chợt lóe lên, bóng dáng hộ pháp đã biến mất.

Ám Phong rụt cổ, thầm cảm thấy may mắn vì không bị trừng phạt.

Khi đứng dậy, xung quanh dường như có ma khí dao động.

"Ma khí của Hộ pháp đại nhân... dường như càng ngày càng khó kiểm soát..." Ám Phong lẩm bẩm.

Khi Chử Triều An trở về, lại đổi về khuôn mặt Úc Khanh, sau khi vào Bồng Lai liền đi thẳng đến tiểu trúc thấm lâm.

Hai yêu binh canh giữ vẫn là hai kẻ nọ, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Vừa nhìn thấy Chử Triều An, mắt chúng đồng thời sáng lên, “Úc đại nhân! Ngài cuối cùng cũng về rồi!”

Hai con yêu không biết đã sống bao nhiêu năm, lúc này đều lộ ra vẻ mặt như sắp khóc.

Chử Triều An trong lòng buồn cười, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Sao vậy?”

“Úc đại nhân, ngài mau vào đi thôi, bệ hạ đang nổi giận đấy!”

Lại là một người tâm trạng không tốt.

Chử Triều An khẽ nhướng mày.

"Khụ... Đại nhân, hay là ngài vào dỗ dành bệ hạ đi?" Hai yêu liếc nhau, cuối cùng cũng nói ra điều giấu kín bấy lâu, “Xin đại nhân thương xót!”

Hai yêu lộ vẻ cầu khẩn.

Thật sự là tâm trạng bệ hạ không tốt, những yêu quái cấp dưới như chúng đều sẽ phải chịu khổ theo, không ai ngoại lệ.

Chử Triều An không nói gì, nhưng chân đã bước vào trong sân, hai yêu càng thêm cảm kích, liên tục nói theo sau cậu: “Đa tạ đại nhân! Đại nhân tốt quá!”

Những lời cảm tạ chân thành tha thiết ấy, Chử Triều An đều nghe thấy rõ mồn một, bước chân bất giác nhanh hơn vài phần.

Lại là khu rừng mai ấy, hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi.

Chử Triều An đảo mắt nhìn một lượt, rồi thu tầm nhìn lại, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu bắt được một tia yêu khí.

Là Phượng Khuynh.

Trong rừng hoa mai, người đàn ông mặc áo choàng một mình đứng thẳng, từ xa nhìn lại.

Chử Triều An nheo mắt nhìn.

Phượng Khuynh vẫn chưa nói gì biểu hiện chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt không thể đoán ra vui buồn.

"Bệ hạ." Chử Triều An khẽ nhếch môi.

Tất cả tiểu yêu hầu hạ trong tiểu trúc đều đã bị Phượng Khuynh đuổi đi.

Trong rừng giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong khu rừng mai vắng lặng không một tiếng động, hương thơm lan tỏa khắp nơi, vài cánh hoa rơi xuống.

Chử Triều An lần thứ hai hé môi.

Liền thấy Phượng Khuynh nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt cậu.

Phượng Khuynh nhìn Chử Triều An vài giây, rồi đôi môi mỏng khẽ mở: “Không giận sao?”

Giọng hắn chậm lại rất nhiều, mơ hồ truyền đến, có vẻ hơi quá mức dịu dàng.

Lại như mang theo vài phần dỗ dành.

Chử Triều An hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ khó hiểu.

bản thân mình giận khi nào?

Sao đến chính cậu cũng không biết.

____

Dài 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play