1

Trong một căn phòng tối tăm dưới lòng đất, giống như một cái ao tù, tiếng nước nhỏ giọt đều đều lẫn với tiếng kim loại va chạm. Một sợi xích sắt to và nặng trĩu từ đáy nước kéo dài lên trên, móc vào song sắt của một cái lồng giam.

Một đoạn xích sắt to bằng cánh tay đàn ông trưởng thành vắt ngang giữa căn phòng ngập nước.

Hai đầu dây xích quấn quanh hai cổ tay.

Cổ tay tái nhợt, xanh xao, trông rất gầy yếu, da nhăn nheo như bị ngâm nước lâu ngày.

Người bị xích trói nghiêng người xuống, đầu gục vào trong nước.

Một lúc sau.

Các ngón tay của đôi tay khẽ động đậy.

Ở giữa phòng giam, người tù mặc một bộ đồ trắng mỏng manh, cả người cũng ngâm trong nước.

Người đó cúi đầu, tóc tai rũ rượi che khuất mặt.

Trông vô cùng thảm hại.

Hình như cậu  đã tỉnh táo hơn một chút.

Một tiếng rên khẽ thoát ra, mang theo chút đau đớn yếu ớt giữa hai hàm răng.

Chử Triều An tỉnh lại vì lạnh cóng.

Cái lạnh thấu xương quét qua cơ thể, sau đó là một cơn đau không tả xiết xộc thẳng lên não.

Đau.

Toàn thân đau nhức.

Chử Triều An hít một hơi thật sâu, cố gắng cử động mình trong tiếng thở dốc.

Vừa động đậy, khắp người lại bị xé rách bởi một cơn đau dữ dội hơn.

Cậu  bị thương.

“Tê ——”

Hai tay và hai chân đều bị xích sắt trói chặt, không thể nhúc nhích.

Trong cơ thể dường như có một luồng khí vô hình ngăn chặn sự lưu thông của thứ gì đó, khiến máu huyết cũng khó khăn tuần hoàn.

Chử Triều An đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như băng sương, ẩn sau mái tóc rối bù là một khuôn mặt tuấn tú không giấu vào đâu được, vẻ đẹp mạnh mẽ đầy cuốn hút.

Lúc này, khóe mắt cậu  hơi cong lên một cách thờ ơ.

 

...…

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chử Triều An khẽ cụp mắt, nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Tay chân cậu  bị người ta dùng xích sắt trói lại, nhốt trong một phòng giam ngập nước.

Vô số hơi lạnh bao quanh, lòng Chử Triều An dần chìm xuống.

Cậu  chưa kịp nhận ra bộ quần áo trên người có gì không ổn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là —— rốt cuộc là ai đã có thể bí mật đưa cậu  từ căn hộ đến nơi này, một nơi kỳ lạ 

Và còn dùng những thủ đoạn tàn ác như vậy.

Những cơn đau thỉnh thoảng truyền đến từ cơ thể khiến Chử Triều An ý thức sâu sắc.

Mình đã bị tra tấn.

Cậu  chỉ là một người thất nghiệp lang thang bình thường, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, sau khi trưởng thành lăn lộn đủ nghề để kiếm sống, cuộc đời đầy thăng trầm.

Cuối cùng, cậu  vất vả lắm mới trở thành một người cày  game thuê, miễn cưỡng cũng đủ ăn mặc, cũng không hề gây thù chuốc oán với ai.

Trải qua bao nhiêu chuyện, cậu  sớm đã bị xã hội mài giũa đến không còn góc cạnh.

Như thể bị thế giới lãng quên.

Chưa bao giờ được thần may mắn chiếu cố, chưa từng hưởng thụ một ngày yên ổn, mỗi ngày đều sống tạm bợ trong những chuyện vặt vãnh.

...…

Nhưng chưa kịp để Chử Triều An nghĩ nhiều về việc ai đã bắt cóc cậu  và mục đích là gì.

Ngoài cửa đã có tiếng động truyền vào tai.

Cùng với tiếng ‘kẽo kẹt’ của cánh cửa gỗ bên ngoài phòng giam, tinh thần Chử Triều An chấn động.

Không phải vì kinh sợ người đến.

Mà là trong đầu cậu , như thể từ hư vô xuất hiện một giọng nói.

Một giọng nói điện tử vô cảm.

Điều này khiến Chử Triều An, người đã chơi vô số trò chơi và có không ít kinh nghiệm trong giới game, mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

Vì nội dung mà giọng nói điện tử nhắc đến càng thêm kỳ lạ.

【 Nhân vật cốt truyện xuất hiện, hệ thống đã kích hoạt...... Nhiệm vụ tự động kích hoạt, kỹ năng bị động mở ra. 】

Tiếp theo là tiếng điện xẹt qua.

Khiến sống lưng cậu  hơi tê dại.

Chử Triều An không nhìn thấy.

Ngay khi cánh cửa nhà tù mở ra.

Khuôn mặt ban đầu của cậu  dần bị một khuôn mặt mơ hồ khác bao phủ, từ hư ảo hóa thành chân thật.

Một khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hiện ra, lộ vẻ non nớt, nhưng đôi mắt sáng như sao trời lúc này như phủ sương tuyết, trở nên lạnh lẽo hơn.

Bả thâ  muốn xem.

Người đến sẽ là ai?

Rất nhanh, thứ đầu tiên lọt vào mắt là một vạt áo trắng, có hoa văn nhạt màu lay động theo bước chân, tạo nên một phong thái khác biệt.

Chưa đợi Chử Triều An ngước mắt lên, chỉ nghe người nọ khẽ cười nhạt, mang theo chút vẻ bệnh hoạn.

“A......”

“Vậy mà vẫn chưa chết.”

Tai Chử Triều An khẽ động, nghe vậy liền ngước mắt nhìn về phía người đến.

Chỉ thấy một nam tử dung mạo tuyệt lệ, đuôi mắt hơi xếch lên mang theo vài phần quyến rũ, nhưng sâu trong ánh mắt khi nhìn cậu  lại ẩn chứa sự chán ghét.

Nhưng Chử Triều An chú ý đến, lại là bộ cẩm y mà nam tử đang mặc, chiếc ngọc quan trên đầu, cùng với mái tóc dài như thác nước rủ xuống ngang eo.

Dường như nhận ra sự bình tĩnh từ ánh mắt của cậu , nam tử híp mắt lại, kéo khóe môi cười chế nhạo: “Sao? Hôm nay không chửi nữa à?”

Hắn cười một tiếng, như thể cảm thấy thú vị, đi đi lại lại vài bước rồi lại nói thêm.

“Người nhà của ngươi chết hết rồi, tất cả đều chết dưới tay ta, ha...... Cũng coi như là chết có ý nghĩa, hôm qua là người cuối cùng, là một cô bé, nghe nói là do mẹ ruột ngươi sinh ra......”

Hắn cố tình chọc giận Chử Triều An, muốn nhìn cậu  phát điên, xem cậu  chịu đựng đau khổ tột cùng.

Chử Triều An hít một hơi thật sâu, vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ là...…

Ánh mắt cậu  lúc này dừng lại trên vài dòng thông tin đột ngột xuất hiện trước mắt.

Người đang đứng ngoài phòng giam, không ngừng cố gắng khơi dậy sự thù hận trong cậu , tên là Tề Ôn Nhiên, cái tên này khiến Chử Triều An cảm thấy có chút không đúng.

“Bọn chúng đều đáng chết!”

Tề Ôn Nhiên đột nhiên lộ vẻ dữ tợn, khuôn mặt vốn có vài phần ôn hòa giờ phút này nhăn nhúm lại, “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì giết tộc nhân ta mà các ngươi vẫn muốn sống tốt! Giờ thì coi như xong đời rồi.”

Dứt lời, mắt hắ  đỏ ngầu, liếc nhìn Chử Triều An lúc này bộ dạng chật vật như chó chết đuối, trong lòng tích tụ bao nhiêu hận thù cũng vơi đi không ít, tiếp theo hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng giam.

Đại công tử Chử gia, Chử Triều An.

Thiên chi kiêu tử cũng chỉ có thế, giờ tu vi đã phế, xem ngươi còn có thể cứng đầu được mấy ngày!

Tề Ôn Nhiên đi ra ngoài, ra lệnh cho đám thủ vệ canh giữ cẩn thận.

...…

Đợi Tề Ôn Nhiên đi khuất, ánh mắt Chử Triều An dõi theo hướng hắn rời đi, ánh mắt tụ vào chỗ khuôn mặt ảo ảnh trở nên hư ảo vì Tề Ôn Nhiên .

Đây là một giao diện giới thiệu tương tự như khi đăng nhập vào bất kỳ trò chơi nào, giới thiệu về người, vật hoặc tình huống, sau khi người được giới thiệu rời đi, nó thu nhỏ lại.

Dừng hình ảnh ở góc dưới bên phải trong phạm vi tầm nhìn của Chử Triều An, trên một chấm đỏ.

Chử Triều An không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chấm đỏ tròn nhỏ đó.

Trong đầu cậu  vang lên một tin tức chấn động.

Cậu  xuyên sách rồi sao?

Lòng Chử Triều An không khỏi dâng lên vài phần lo sợ.

Không chỉ xuyên sách, mà giọng nói vừa rồi vang lên trong đầu cậu ...... là hệ thống sao.

Nghĩ đến đây, Chử Triều An khẽ động ý niệm.

Ngay sau đó, chấm đỏ biến mất, mà giữa tầm nhìn của cậu  hiện lên một hàng chữ màu đen.

【 Đang tải......1%......2%......50%......78%......88%......98%......99%.....】

【100%, tải lại hoàn thành 】

Chử Triều An nhìn hai chữ ‘hoàn thành’ phía sau có một dấu ‘√’ màu xanh lá cây, nhướng mày lên, cơn đau trên người dường như cũng phải nhường bước.

Giây tiếp theo.

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt.

Giao diện vừa tải hiện lên giữa không trung.

 * Thông tin ký chủ

【 Giới thiệu nhân vật: Chử Triều An. 】

【 Bối cảnh nhân vật: Trưởng tử Chử gia. 】

【 Quan hệ thân hữu: 0. 】

【 Thu thập khí vận: 0%. 】

【 Nhiệm vụ nhánh: Đang mở. 】

Chử Triều An lướt qua thông tin cá nhân, ba mục đầu cậu  hiểu rõ, mục thứ tư cậu  trong lòng cũng đã có suy đoán.

Cậu  xuyên sách là để thu thập khí vận.

Về phần tại sao, Chử Triều An nhìn xuống dưới.

...…

 * Bối cảnh thế giới

【 Đại lục Huyễn Lăng, giới Tu Chân chia làm năm đại gia tộc, Chử gia là một trong số đó......】

Nhìn đến đây, phía sau liền hiển thị ‘chưa thu thập’.

Chử Triều An dừng lại một chút, dựa vào kinh nghiệm chơi game online trước đây, cậu  đoán rằng hệ thống này cũng không hoàn chỉnh, cần chính cậu  hoàn thiện.

Tiếp tục xem phía dưới.

 * Nội dung nhiệm vụ

【 Vì thân thể không tương thích, yêu cầu thu thập khí vận từ những người có khí vận lớn trong thế giới này, hấp thụ đến một mức độ nhất định sẽ có thể đạt được Thông Linh Đạo Thể. 】

Thân thể không tương thích, Chử Triều An cúi đầu.

Hình ảnh phản chiếu trong nước là chính cậu , chỉ là tóc dài hơn một chút.

Đầu óc Chử Triều An nhanh chóng, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Xuyên không?”

Ngay khoảnh khắc cậu  vừa thốt ra, bên tai vang lên tiếng vọng.

【 Đúng. 】

Giọng nói điện tử vô cảm trả lời cậu .

Quả thật là như vậy.

Về phần Thông Linh Đạo Thể, không cần nói Chử Triều An cũng có thể nghĩ đến, hẳn là một loại thể chất tương đối hiếm có trong thế giới này.

Xem xong những điều này, phía dưới chỉ còn lại một mục cuối cùng.

Phía trên hiển thị một cái tên.

【 Tề Ôn Nhiên. 】

Phía sau là bối cảnh đại khái của đối phương, Chử Triều An càng xem càng thấy quen thuộc.

Đây chẳng phải là một quyển tiểu thuyết mà cậu  tình cờ nghe nói đến ở thế giới ban đầu của mình sao!

Chử Triều An nhận một đơn luyện game thuê.

Người thuê là một cô bé vừa học xong cấp hai, vì muốn tập trung cho kỳ thi chuyển cấp nên đã nhờ cậu  luyện hộ.

Cô bé này rất hay nói, thường than thở với cậu  về việc không được chơi game, trong khi cô bé lại đang theo dõi một bộ truyện đang viết, ngày nào cũng hồi hộp chờ chương mới, nhưng vì kỳ thi nên bị cấm đọc.

Một lần nghỉ, cô bé hiếm hoi có thời gian online, sau khi đọc xong chương mới liền không nhịn được mà kể lể với cậu .

Chử Triều An nghe lọt tai, khi cô bé nhắc đến tên của mình thì khựng lại, như đang suy nghĩ gì đó rồi dựa vào vài cái tên nhân vật quan trọng mà cô bé nhắc đến để tìm kiếm bộ truyện đó.

Đầu tiên cậu  chú ý đến các tag #thuần ái#, #cao H#, #vạn nhân mê#, #cường chế ái#, #phòng tối#, #nhân thú play#, #sinh con#...... và vô số tag tương tự.

Chử Triều An lại nhìn vào phần giới thiệu truyện.

Bị cái mở đầu kịch tính ‘ hắn là ánh trăng sáng của thủ tọa tiên môn, nốt chu sa của Ma Tôn Ma giới, cục cưng trong lòng Yêu Hoàng Yêu giới, bảo bối trong tay Minh Vương Minh giới, người trong mộng của tất cả nam phụ…...’ làm cho đau đầu.

Khi cậu  miễn cưỡng mở ra xem và thấy nhân vật pháo hôi trùng tên với mình vừa xuất hiện đã bị lột da rút xương, chịu muôn vàn đau khổ, còn phải chịu đựng nỗi khổ bị rút hồn, cuối cùng hồn phi phách tán, cậu  liền tắt trang web.

Không ngờ.

Mình lại xuyên vào một quyển truyện vạn nhân mê như vậy.

...…

Dựa theo miêu tả trong truyện, nhân vật ‘Chử Triều An’ từ khi xuất hiện đến khi chết chỉ vỏn vẹn ngàn chữ, ân oán giữa nhân vật chính thụ Tề Ôn Nhiên và cậu  cũng được viết rõ ràng.

Tề Ôn Nhiên vốn là công tử của một vọng tộc trong giới Tu Chân, Tề gia, bởi vì dung mạo xuất chúng và thiên tư hơn người nên được xưng là đệ nhất công tử.

Nhưng sau khi cha cậu  tu luyện cấm thuật và rơi vào ma đạo, Tề gia bị các đại gia tộc khác lên án.

Tu ma đạo là thứ mà mọi người trong giới Tu Chân đều muốn tiêu diệt, cha Tề để bảo toàn Tề Ôn Nhiên đã bí mật phái tâm phúc đưa hắn  đi khi còn nhỏ, còn mình thì một mình đối mặt với cuộc thảo phạt.

Cuối cùng, cha Tề chết.

Tề gia cũng không còn tồn tại.

Cũng chính vì mối hận này mà Tề Ôn Nhiên ôm hận trong lòng, âm thầm ẩn nhẫn, cuối cùng liên kết với bốn đại gia tộc còn lại, cùng nhau tiêu diệt tận gốc Chử gia.

Chỉ vì năm xưa, chính Chử gia là người dẫn đầu cuộc chiến.

Hiện tại, tất cả người của Chử gia đều bị cậu  xử tử hình.

Chỉ có như vậy, nỗi hận trong lòng Tề Ôn Nhiên mới vơi đi phần nào.

Mà đối với đại công tử Chử gia, người nhỏ hơn hắn  không ít nhưng lại sống trong nhung lụa ,sung sướng lớn lên.

Tề Ôn Nhiên vừa đố kỵ, vừa căm hận.

Với góc nhìn của người ngoài cuộc, lại có thêm góc nhìn của thượng đế, Chử Triều An có thể phân tích ra những điều này.

Đúng lúc này.

Màn hình hệ thống trước mắt cậu  lóe lên.

Trong thông tin cá nhân của Tề Ôn Nhiên, hệ thống bổ sung thêm tâm lý vặn vẹo của nhân vật này, cùng với sự kiện cha Tề tu luyện cấm thuật mà chết.

Ánh mắt Chử Triều An hơi lóe lên.

Xem ra, hệ thống này còn kết nối với dây thần kinh não bộ của cậu , có thể thu thập suy nghĩ của cậu .

【 Hệ thống:......】

Nhìn thấy một hàng dấu ba chấm đột nhiên hiện ra, Chử Triều An nhếch môi, “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

Cậu  hiện tại nghĩ gì, hệ thống đều có thể biết.

Chử Triều An chậm rãi nhếch khóe miệng, những vết thương trên người cũng đồng thời truyền đến cơn đau nhức dữ dội, cậu  hơi cong mắt, không giấu được vài phần ác liệt.

...…

Chử Triều An không phải là kẻ đáng thương để người khác tùy ý chà đạp, tình cảnh bị động trước mắt căn bản không thể khiến cậu  dao động.

Dù sao, ở thế giới kia cậu  không còn vướng bận gì, ở đâu cũng như nhau...…

Nghĩ vậy, cậu  liếc mắt về phía giao diện hệ thống tự động thu nhỏ lại, nhìn chăm chú vào chấm đỏ kia vài giây.

Hệ thống nắm bắt được suy nghĩ trong đầu Chử Triều An, đưa ra câu trả lời.

【 Hệ thống: Kỹ năng bị động chỉ được sử dụng trong quá trình ký chủ thực hiện nhiệm vụ, hệ thống có thể cung cấp dịch vụ cho ký chủ —— đổi mặt. 】

Nghĩ đến nhiệm vụ thu thập khí vận từ những người có khí vận lớn, Chử Triều An liền suy nghĩ cẩn thận.

Người có khí vận lớn, không chỉ có một.

Cho nên, kỹ năng đổi mặt này tương đương với bàn tay vàng của cậu , nhưng nghĩ lại, chắc  không đơn giản như vậy.

Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.

Chử Triều An không nghĩ rằng tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy, trong quá trình này, cái nhiệm vụ thu thập khí vận kia chắc không hề dễ dàng.

Có lẽ bả thân đoán đúng, hệ thống không đưa ra câu trả lời, im lặng như chấp nhận.

Chử Triều An khẽ xoay cổ, cảm giác như bị thắt nghẹn, mỗi cử động đều mang theo những cơn đau nhức.

"Ngươi có chức năng quét không?"bản thân Chử Chiều An muốn xem vết thương trên người rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào.

Ban đầu còn tưởng rằng bị bắt cóc.

Giờ xem ra, cái luồng khí không tên cảm nhận được trước đó, có lẽ chính là linh khí.

Từ cảm giác tắc nghẽn khắp cơ thể, có lẽ cậu  đã là một người tàn phế.

Đúng lúc này, kết quả kiểm tra của hệ thống cũng hiện ra.

【Kết quả quét: Cơ thể tổn thương 89.6%, linh mạch trong cơ thể bị hủy hoại, cánh tay trái, đùi phải đều bị gãy xương ở các mức độ khác nhau, cổ có vết lằn, yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng......】

Chử Triều An khẽ hít một hơi, vậy mà còn chính xác đến cả số lẻ.

Ngay sau đó, nghe thấy giọng điện tử vô cảm của hệ thống vang lên lần nữa.

【Hệ thống: Nhiệm vụ nhánh đã mở ra.】

【Nhiệm vụ 1: Tự cứu.】

Hai chữ ngắn gọn rõ ràng, ánh mắt Chử Triều An khựng lại, không nhịn được khẽ ho.

"Tự cứu......" cậu phát ra tiếng cười khàn khàn từ cổ họng, có chút kỳ quái, “Ta là một phế nhân, làm sao thoát ra được?”

Đôi mắt Chử Triều An nheo lại.

Đúng như cậu đã nói.

Một phế nhân, làm sao tự cứu?

Hiện tại bày ra trước mắt Chử Triều An, chính là một ván cờ chết.

Nhưng cậu tin tưởng.

Nếu hệ thống đưa ra một nhiệm vụ như vậy, nhất định sẽ có lối thoát khác.

Cơn đau ở yết hầu ngày càng tăng, Chử Triều An đưa lưỡi liếm môi, “Nói đi, muốn làm thế nào......”

Cùng lúc giọng nói của cậu , phía sau nhiệm vụ nhánh lại xuất hiện thêm số 1.

Đi theo con số này, có lẽ đó chính là cơ hội tự cứu của bản thân cậu .

·

Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu và chim hót, lẫn trong tiếng suối chảy róc rách.

Mặt trời treo trên không trung, những ngọn cây cao vút thường xuyên bị gió thổi qua, như thể có một cơn bão vừa đi qua.

Nhưng chỉ cần có chút tu vi, người ta có thể nhận ra.

Là có tiên nhân ngự kiếm lướt qua từ trên cao, vệt sáng cắt ngang chân trời rồi bay xa.

Chớp mắt đã đến vạn dặm bên ngoài.

Vệt sáng màu lam cuối cùng dừng lại.

Một người đàn ông cao ráo mặc đạo bào trắng, vẻ ngoài tuấn tú thoát tục, khí chất ôn hòa.

Khi y bước đi, bóng dáng phủ xuống đám cỏ xanh trên mặt đất, để lại một mùi hương gỗ thoang thoảng.

...…

Chử Triều An dựa vào những điểm chính trong nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, lợi dụng những người hầu canh giữ để nhận được phần thưởng tương ứng. Dù nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại đúng thứ bản thân cần, đặc biệt là có thể thuận lợi ra khỏi thủy lao.

Giống như một nhiệm vụ tân thủ.

Nhiệm vụ được đưa ra cực kỳ đơn giản, dường như cố ý để cậu  thoát khỏi cảnh khốn khó ở thủy lao.

Sau khi rời khỏi thủy lao, cơn đau trên người không ngừng hành hạ.

Chử Triều An đi được vài bước rồi ngã xuống đất, vừa vặn tận hưởng một chút ánh nắng mặt trời.

Kể từ khi bắt đầu cày game, cậu  luôn sống trong chung cư, đã lâu không được tận hưởng ánh nắng mặt trời như bây giờ.

Bỏ ngoài tai giọng máy móc vô cảm của hệ thống, không biết lại đang thông báo nhiệm vụ gì.

Lờ đi cơn đau ngày càng thấm vào xương tủy, Chử Triều An nằm trong bụi cỏ, thoải mái nheo mắt, vẻ mặt không nói nên lời thích thú.

Đúng lúc.

Một bóng râm phủ xuống trước mắt .

Khi người kia đến gần, một mùi hương thanh mát ập đến, nhẹ nhàng chui vào mũi .

Âm thanh hệ thống dường như vì vừa rồi bị cậu  bỏ qua, vào khoảnh khắc người kia đến gần, âm lượng tăng thêm vài phần.

【Mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện, kỹ năng bị động tự động mở ra.】

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo ý vị trấn an mơ hồ, ẩn chứa sự quan tâm.

“Ngươi có sao không?”

Đôi mắt hơi khép của Chử Triều An đột nhiên mở ra.

Người đàn ông đứng ngược sáng có dáng người cao lớn.

Cậu bình tĩnh nhìn thoáng qua, mới nhận ra từ khuôn mặt người kia dưới ánh nắng, người này dường như đang cười.

Giọng nói ôn hòa lại vang lên.

Trầm thấp, hỏi cậu .

“Có nguyện ý làm đồ đệ của ta không?”

Cùng lúc đó.

Chử Triều An nhìn về phía trước, trong tầm mắt cậu, góc dưới bên phải, chấm đỏ hình tròn kia không ngừng nhấp nháy.

【Hệ thống: Đồng ý với y .】

_____

Chuyện sẽ được mình vừa dịch vừa đọc sai sót mong mọi người thông cảm 

 

10/4/2025

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play