Hắn không biết tình trạng thể chất của tiểu báo tuyết này thế nào hoặc tại sao cậu lại kỳ lạ đến vậy. Lục Vân Kiêu không phải bác sĩ, cũng không phải nhà nghiên cứu nên chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà đoán.
Khi những tình huống bất thường ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Lục Vân Kiêu không còn quan tâm đến những điều bất thường nữa. Hắn chỉ hy vọng tiểu báo tuyết vẫn còn sống và khỏe mạnh, còn lại không quan trọng nữa.
Diệp Trừng hưng phấn đến nỗi một lúc lâu không ngủ được, khiến Lục Vân Kiêu cũng không ngủ theo. Hắn liếm và chải lông cho tiểu báo tuyết khi không có việc gì làm. Sau khi không nhìn thấy cậu trong suốt cả ngày, bộ lông trên cơ thể lại trở nên rối tung.
“Này, sao trên người cậu lại có đất thế?”
Lục Vân Kiêu vô tình nuốt phải một ngụm bùn. Mùi đất đặc trưng của bùn lan tỏa trên lưỡi khiến hắn phải nhanh chóng nhổ nó ra.
“Hôm nay tôi trồng khoai lang cả buổi chiều. Bụi bẩn trên người tôi chắc là do lúc đó. Sáng mai tôi sẽ ra hồ rửa sạch. Anh Hổ, anh đừng chải lông cho tôi.”
Diệp Trừng nhẹ nhàng dùng đầu thúc vào hàm răng sắc nhọn của Lục Vân Kiêu, đôi tai lông lá rung rung, tỏ ý xin lỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT