Tống Gia Ninh nghĩ mãi mà không ra, nàng chỉ là ngủ lấy lại sức, vừa thức dậy, Vương Gia của nàng sao lại phải đi nửa năm rồi?

Sau khi hết khiếp sợ thì hiển nhiên là không muốn hắn đi. Nước mắt không có tiên đồ tự động rơi xuống, lại sợ bị hắn nhìn thấy, Tống Gia Ninh muốn tránh ra phía sau lưng hắn, thế nhưng hắn lại vòng tay ôm lấy nàng, Tống Gia Ninh liên thuận thế dựa vào vai hắn, khuôn mặt tựa lên chiếc áo bào màu thiên thanh của hắn, nước mắt khó chịu rất nhanh thấm ướt thành hai chấm nhỏ. Triệu Hằng nghiêng đầu nhìn nàng, Chiêu Chiêu năm ở trong ngực phụ vương, cũng ngửa đầu nhìn mẫu thân, không hiểu mẫu thân đang làm cái gì.

Tống Gia Ninh đang khó chịu, tuy rằng mỗi ngày lời Vương Gia nói thậm chí chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lúc hắn không lo nghĩ chính sự, sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, han cái gì cũng không cần phải nói, chỉ là ngồi ở trong phòng với nàng, Tống Gia Ninh đã cảm thấy an tâm. Đến buổi tối, hắn ôm nàng thật chặt, tha thiết nhìn nàng, mây mù trong ánh mắt như muốn hút nàng vào, chỉ liếc một cái, Tống Gia Ninh cả người liền mềm nhũn.

Trượng phu cùng giường chung gối hơn một năm bỗng nhiên muốn rời nhà, nàng có thể không khóc sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play