Như Yên giật mình vì lời nói của Sở Tường.

Nàng vội nhìn xung quanh, thấy nhóm vú già vẫn đang bận rộn thu rương hồi môn, không ai để ý đến bên này, mới hạ giọng nói: “Cô nương nói gì vậy! Đó là hôn ước do Hoàng thượng tứ hôn, đã có thánh chỉ, lại nhờ Bộ Lễ chuẩn bị, bao nhiêu người mơ ước cũng không được. Cô nương gả đi sẽ là Vương phi, không chỉ thân phận tôn quý mà còn được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.”

Nghe thì có vẻ hấp dẫn.

Nhưng nếu không có phúc để hưởng thì vinh hoa phú quý đó có ý nghĩa gì? Nếu hôn sự này thực sự đáng mơ ước, thì chắc chắn sẽ có người tranh giành, làm sao lại đến lượt nàng?

Cái gọi là vinh hoa phú quý cuối cùng cũng chỉ là hư ảo, nàng không muốn mình xa giá gả cho một võ tướng hung tàn, sống trong lo sợ và nguy hiểm, thậm chí còn có thể mất mạng.

Mạng sống quan trọng hơn vạn lần vinh hoa phú quý.

Sở Tường siết chặt thức ăn cho cá, trong đầu hiện lên hình ảnh cô nương Quách gia chết nơi đất khách quê người, vị Tín vương phi buồn bực mà chết, thậm chí cả những câu chuyện về các nữ tử phải gả đi xa hòa thân trong sách sử, cuối đời chết già nơi đất khách, còn có danh tiếng tàn nhẫn, giết người như ma của Tạ Đĩnh.

Nàng hít một hơi thật sâu, không nói thêm lời nào nữa.

Chỉ yên tĩnh nhìn những con cá bơi lội trong hồ, từ từ dải thức ăn xuống, sau đó ăn cơm, rửa mặt, tắm rửa và đi ngủ như mọi ngày.

Cho đến sáng hôm sau, một tin tức đã làm đảo lộn không khí vui vẻ của Di Thọ Đường –

Sở Tường mất tích.

…..

Từ khi Sở thái sư qua đời, lão phu nhân cảm thấy rất cô đơn.

Con dâu hai phòng sợ bà ở một mình buồn chán liền đưa Sở Tường và A Yên đến Di Thọ Đường để bầu bạn, vừa để bà có người tâm sự, vừa để rảnh tay lo chuyện con trai học hành, lấy vợ, sinh con .

Hai chị em mỗi người ở một viện, hàng ngày cùng tổ mẫu đọc sách, viết chữ, chơi bài, đã mười mấy năm. Chỉ là dạo này lão phu nhân bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của Sở Tường, muốn chuẩn bị chiêu đãi chu đáo khách trong ngoài đến chúc mừng, trong Di Thọ đường bận tối mắt tối mũi, đến cả dùng cơm cũng không dám quấy rầy.

Bây giờ Đông viện xảy ra chuyện, A Yên làm sao không biết?

Mới mờ sáng, nàng đã dậy rửa mặt, nghe thấy tiếng động bên ngoài khác thường, cảm thấy lạ lùng sai Ngọc Lộ đi thăm dò.

Không lâu sau, Ngọc Lộ mặt tái mét trở về.

“Chả trách sáng ra đã gặp phải Như Yên, sắc mặt nàng lạ lắm, quả nhiên bên kia xảy ra chuyện rồi!” Nàng hạ giọng đóng cửa lại, kéo cả khối cửa xuống, “Bên lão phu nhân nháo nhào lên rồi, như thể đang tìm người, cửa Đông Khóa viện đóng kín, không cho ai vào. Em trộm hỏi Tôn ma ma bên kia, bà ấy nói đại cô nương mất tích từ sáng sớm, mọi người đang tìm khắp nơi.”

“Sao lại như vậy?”

Lư ma ma biết chuyện này nặng nhẹ, nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.

Ngọc Lộ nhỏ giọng nói: “Em cũng không hiểu, lúc trước đại cô nương rất vui mừng vì hôn sự này, còn ở trước mặt cô nương nhà mình khoe khoang nữa mà. Nghe nói lão phu nhân ra lệnh cất giấu chuyện này nhưng chuyện này làm sao giấu được? Nếu thực sự bị bỏ trốn, cả nhà chúng ta sẽ…”

“Đúng vậy, đại cô nương sao lại hồ đồ như vậy!”

Hai người lo lắng cho cả nhà, đặc biệt là lo cho A Yên, sợ liên lụy đến cô nương nhà mình.

A Yên cắn môi, không còn tâm trạng trang điểm nữa, chỉ cau mày nói: “Tỷ ấy xưa nay đã vậy, vì lợi ích cá nhân mà không màng đến sống chết của người khác. Trong phủ chúng ta cũng không có trộm cướp, nàng đột nhiên mất tích chắc chắn là trong lòng có điều gì đó sợ hãi, tự mình bỏ trốn. Dù sao Tổ mẫu cũng là nhất phẩm cáo mệnh sẽ không đến mức khiến cho cả nhà mang tội danh kháng chỉ. Ta chỉ sợ………”

“Cô nương lo lắng điều gì?” Ngọc Lộ nhìn A Yên.

Lư ma ma nhìn sắc mặt A Yên, nhỏ giọng nói: “Cô nương có phải lo sợ hôn sự này che giấu, bây giờ đại cô nương đã bỏ trốn, lão phu nhân vì muốn bảo vệ tính mạng của cả nhà sẽ để cô nương thay thế đại cô nương gả đi?”

Chuyện này nghe có vẻ hoang đường nhưng trong thời điểm bất đắc dĩ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

A Yên thầm hận Sở Tường ích kỷ , chuyện đến giờ phút này nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể trầm ngâm nói: ” Thôi, chờ tin tức thêm một chút nữa.”

Nhỡ đâu có thể tìm thấy đường tỷ thì sao?

“Không tìm thấy rồi! Con nha đầu chiết tiệt kia chạy trốn mất dạng, sợ rằng đào ba thước đất cũng không tìm ra!”

Trong viện Đại phòng Trụ Xuân Hiểu , Sở Nguyên Kinh tức giận đến mức cả mặt mày tái mét, một tay quét hết đĩa đĩa trên bàn, làm nước trà tràn ra sàn, tức giận: “Nếu sớm biết nó nhiều láo toét như như vậy, lúc trước đã đánh chết nó đi, đỡ phải liên lụy cả nhà!”

“Ông nói cái gì vậy, Tường nhi là con gái của ông mà!”

Phu nhân Tiết thị khóc đến mức mắt sưng đỏ, vẫn không quên bênh vực con gái.

Sở Nguyên Kính giận dữ nói: “Ta không có loại con gái như vậy! Ngày mai là ngày xuất giá, Tạ gia sẽ đón dâu vào chiều mai, vậy mà lại nó lại bỏ trốn vào lúc này, là cố ý muốn hại chết cả nhà! Hỏi ra sao rồi, Trần Vinh?”

“Chủ quân, đã thẩm vấn xong rồi.”

Một người hầu tên Trần Vinh vội vàng chạy vào, phía sau có hai người hầu khác, kéo theo Như Yên đang đánh đến máu me đầm đìa.

Hắn không dám nhìn nhiều, chỉ chắp tay nói: “Như Yên khai rằng, cô nương là giờ Tý đi, mặc xiêm y của Như Liễu, ra khỏi phủ rồi bảo Như Yên về, ngoài ngân lượng lộ phí đi đường, bộ y phục nam trang để cưỡi ngựa thì không mang theo điều gì khác.”

Tiết thị nghe vậy lập tức xông tới bên rìa Như Yên, “Chuyện gì xảy ra?”

“Nô tỳ… nô tỳ cũng không có cách nào khác.” Như Yên từ nhỏ đã hầu hạ Sở Tường, chưa bao giờ làm việc nặng, lúc này bị đánh đập, hơi thở yếu ớt nói: “Cô nương nói, nếu nô tỳ không chịu giúp nàng, trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa. Chờ đến khi gả vào Tạ gia thì sẽ đánh chết nô tỳ, ngay cả xác cũng không cho mang về kinh thành.”

” Rốt cuộc tại sao nó phải đào hôn!”

“Nàng nói không muốn mạo hiểm, không muốn đến Ngụy Châu chịu chết. Nàng cũng không giải thích nhiều với nô tỳ, chỉ nói lão phu nhân chúng ta có thủ đoạn lại luôn yêu thương nàng, nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này. Bảo nô tỳ nói dối là nửa đêm mời lang trung, đưa nàng ra khỏi cửa sau.”

“Đây đâu phải đi chết, hôn sự này cầu còn không được!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play