Ngô thị luôn kính trọng mẹ chồng, ngay cả khi bà vô cớ trách mắng con gái ruột, bà cũng không hề phản bác, chỉ khuyên nhủ: “Thực ra thì, bỏ qua nhà họ Kiều cũng chưa chắc là chuyện xấu.”

Lời này lão phu nhân thích nghe, không khỏi gật gật đầu.

“Con nói không sai. Trước kia có rất nhiều công phủ, hầu phủ đến cầu hôn, những đứa trẻ đó tuy không có công danh nhưng có công danh tổ tiên, cũng không uất ức cho con bé. Nên chọn một gia đình có thế lực trong triều, để sau này huynh đệ của nàng làm quan, trong triều cũng sẽ có người giúp đỡ.”

Ngô thị kính cẩn nghe theo, hạ tấm màn xuống.

Tấm màn buông xuống, tiếng nói của mẹ chồng nàng dâu dần nhỏ đi.

A Yên dựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt hơi đỏ.

Ngọc Lộ thấy vậy vô cùng đau lòng, liền nhỏ giọng an ủi: “Cô nương đừng buồn, vì loại người như vậy mà không đáng. Hắn ta giả vờ làm ra vẻ quân tử, nhưng thực chất lại chỉ muốn dựa vào quan hệ thông gia đổi lấy tiền đồ , còn lừa dối chủ quân. Người như vậy, dù cho hắn có tài giỏi đến đâu thì cũng không có gì đáng giá. Chờ chủ quân về, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn cho cô nương.”

“Không sao, chỉ là gặp phải người không tốt thôi.”

A Yên thấp giọng nói, vẻ mặt thất vọng khi nhìn những cành trúc đang đung đưa trước cửa sổ phòng Tây Khóa Viện.

Trên hành lang, những chiếc đèn lồng lung linh, khắp nơi treo đầy lụa đỏ.

 Sự vui mừng của một đám cưới sắp tới và sự đau khổ của việc bị hủy hôn tạo thành một sự tương phản quá rõ nét. Ngọc Lộ nhìn thấy cảnh tượng đó, tđau lòng cho cô nương nhà mình, nhịn không được thấp giọng mắng: “Kiều công tử kia cũng thật là! Lúc trước nói lời ngon ngọt, giờ đây lại lật mặt không thương tiếc. Cái gì mà ‘lệnh mẫu không thể làm khác’, rõ ràng chỉ là cái cớ! Cũng không biết vì sao hắn lại đổi ý.”

“Hắn đã tìm được một nhánh cây cao hơn để bám víu rồi.”

A Yên nhìn lên bầu trời, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt. “Từ tỷ tỷ nói, sau khi thi đỗ, Kiều Hoài Viễn không biết đã làm gì mà leo lên được tướng gia Cát phủ.  Dưới gối ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất, rất được cưng chiều, muốn tìm một người ở rể. Ta đoán rằng hắn làm như vậy, muốn cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta để lấy lòng Cát phủ.”

Ngọc Lộ nghe vậy thì ngạc nhiên.

Dù chỉ là một nha hoàn trong nội trạch , nhưng nàng cũng biết đến tên Cát Phủ.

Người này có tiếng là xảo trá và độc ác, quyền lực to trong triều, lừa trên gạt dưới, trong triều có nhiều rất nhiều người căm ghét. Chỉ là e ngại ông ta được hoàng đế rất tin tưởng, lại có rất nhiều bè phái, nên mọi người đành phải chịu đựng.

Kiều Hoài Viễn muốn ở rể nhà ông ta, quả là một nhánh cây cao.

Ngọc Lộ tức giận nghiến răng: “Cũ không đi mới sẽ không tới. Cô nương suất xắc như vậy, còn sợ gì không tìm được một nhà chồng tốt? Hắn ta tùy tiện đổi ý, thấy người sang bắt quàng làm họ, rõ ràng không phải là người đáng tin cậy.”

“Đúng vậy, không ngờ hắn lại có phẩm hạnh như vậy.”

A Yên thở dài, nhớ lại dáng vẻ quân tử khiêm nhường của Kiều Hoài Viễn, chỉ cảm thấy châm chọc.

Nàng cũng chưa bao giờ trông đợi vợ con được thừa hưởng đặc quyền của phu quân.

Nhưng nàng cũng hiểu rằng, một nam nhân đỗ đạt tiến sĩ, nếu có thể kiên định làm quan, cẩn thận làm việc, sau này mặc dù không đạt được chức vị quan cao nhưng cũng sẽ có tiền đồ ổn định. Kiều Hoài Viễn rõ ràng có thể từng bước một kiên định làm quan, nhưng lại chọn con đường tắt leo lên nhà cao cửa rộng đủ thấy bên dưới vẻ ngoài nhân hậu là một người tham vọng, chỉ thấy cái lợi trước mắt.

Một người như vậy, sao có thể gả?

……

Tiếng ve kêu râm ran, sính lễ Kiều gia trước đây mang đến đều được khiêng ra ngoài, đặt dưới bóng cây bên tường phủ. Kiều Hoài Viễn nhanh chóng bê lên xe rồi vội vàng rời đi. 

Rất nhanh, tin tức về việc Kiều gia hủy hôn nhanh chóng lan truyền khắp phủ.

Sở Nguyên Cung mấy ngày nay đang phụng mệnh ban sai, không ở kinh thành. Lão phu nhân và Ngô thị đã gật đầu,  ra lệnh vứt bỏ lễ vật, chuyện này đã là ván đóng thuyền.

Dù không dám nói ra, nhưng các tôi tớ trong phủ cũng âm thầm so sánh, cho rằng đại cô nương đại phòng được thánh chỉ tứ hôn, sắp trở thành vương phi hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn nhị phòng nhị cô nương lại bị người ta từ hôn, thật là đáng thương.

Chỉ tiếc dung mạo xinh đẹp như vậy, sinh ra trong thái sư phủ, nhưng lại không có được phước phần như đại cô nương.

Mặc dù không ai dám nói thẳng ra, nhưng châu đầu ghé tai gian, ai cũng có thể đoán được những gì họ đang nghĩ.

Lư ma ma mang bữa tối về, nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, vào phòng thấy A Yên đang ngồi tựa vào giường, thất thần, bà không khỏi xót xa: “Cô nương ăn chút đi ạ. Trên đời này có biết bao nhiêu chàng trai tốt, cô nương nhà ta xuất sắc như vậy, còn lo gì không tìm được người chồng tốt?”

“Ai lo lắng chứ.” A Yên lấy lại tinh thần, đứng dậy mỉm cười nhẹ nhàng.

Lý ma ma vẫn lo lắng, không tin lắm.

A Yên rửa tay bằng nước trong chiếc chậu đồng do Ngọc Tuyền mang tới. Nỗi thất vọng và buồn bã ban đầu dần tan biến, thay vào đó là vẻ bình tĩnh.

“Ngày xưa, Tổ phụ thường nói đắc mã thất mã nan tri họa phúc(*). Kiều gia phẩm hạnh như vậy, sớm chấm dứt cũng là điều tốt. Bằng không nếu chờ hôn sự thành mà hắn lại gặp được một gia đình quyền quý khác, không cam lòng vì ta mà chậm trễ tiền đồ, đến lúc đó lại lục đục thì sẽ càng khó coi hơn. Hiện giờ như vậy, quả thật thoát khỏi hố lửa.”

(*)có nghĩa là ông lão mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Lư ma ma nghe vậy mỉm cười: “Cô nương nghĩ thoáng như vậy thì tốt.”

“Ta chỉ là lo lắng mẫu thân và tổ mẫu…”

Hai người bàn tính cái gì, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, đơn giản là muốn lấy hôn sự của cháu gá đổi lấy tiền đồ của huynh đệ trong nhà.

 Lư ma ma không kìm được thở dài: “Phu nhân cũng thật là, rõ ràng là con gái ruột mà lại không yêu thương. Tương lai của các lang quân phải xem bản lĩnh của chính họ, sao có thể lấy chuyện chung thân cả đời của cô nương ra để đổi lấy?” Bà lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không dám nói quá lời, chỉ đưa khăn cho Ngọc Lộ, bảo nàng đi chuẩn bị bữa tối.

A Yên lau khô tay rồi đi ra ngoài ăn cơm.

Thực ra, nàng đã quá quen với điều này.

Tổ mẫu xưa nay bất công, chỉ thích những người biết xu nịnh miệng ngọt như đường tỷ, còn nàng thì bắt bẻ. Mẫu thân lại trọng nam khinh nữ, coi trọng tiền đồ của nhi tử hơn cả mạng sống. Thấy Sở Tường gả vào vương phủ cũng ngóng trông nàng có thể được công hầu phủ đệ nhìn trúng, để sau naylót đường cho tiền đồ của huynh đệ.

Trong phủ này, những người thực sự yêu thương nàng rất ít.

Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm nhận ra điều đó.

…..

Trong Đông Khóa Viện giữa hai tường viện, gió đêm lướt nhẹ, trên nền đá vẫn còn hơi ấm. Sở Tường đang ngồi bên hồ cho cá chép ăn, nhưng trên khuôn mặt lại không hề có một chút vui vẻ nào.

Khi vừa nghe được ý chỉ tứ hôn, nàng thực sự rất vui mừng.

Làm vương phi, ai mà không muốn?

 Trong kinh thành này có biết bao nhiêu cao môn quý nữ có thể gả vào phụng môn lân giác(*) vương phủ. Ngay cả vị trí nhũ nhân cũng có biết bao người tranh giành, ấy vậy mà nàng chỉ cần gả qua đó là được làm vương phi, nàng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

(*)Thành ngữ này ẩn dụ cho sự hiếm có như lông của phượng hoàng và sừng của kỳ lân, đều là những thứ vô cùng quý hiếm và khó tìm thấy.

Nhưng khi nghe những tin đồn về Phần Dương Vương, Sở Tường lại càng cảm thấy lo lắng.

Vì danh tiếng của Tạ Đĩnh thực sự rất đáng sợ.

Tổ tiên Tạ gia xuất thân võ tướng, dựa vào chiến công hiển hách mà trở thành một trong số ít vương khác họ của triều đình, và danh hiệu vương gia này còn có thể truyền lại cho con cháu, cũng coi như là có địa vị cực cao. Cho dù ban đầu triều đình phong thưởng là vì lấy lòng quân  hay vì bất đắc dĩ, rong những năm qua, Tạ gia nắm giữ mười vạn quân mã, quyền cao một phương, căn cơ trong phủ vững như thạch bàn.

Sáu năm trước, lão Vương gia chết trận sa trường.

Tạ Đĩnh khi đó mới mười lăm tuổi đãdẫn quân đánh giặc, lập nhiều chiến công, đích thân chém đầu quân địch, sau đó lại cùng quả phụ liên thủ loại bỏ vài vị tướng lĩnh có ý định phản bội, nhanh chóng ổn định tình thế. Mấy năm nay, Tạ Đĩnh dẫn quân chính chiến, Bắc Lương không ít lần phái binh dòm ngó đều bị hắn canh chừng nghiêm ngặt, không để ai sống sót trở về.

Nghe người ta nói mấy chỗ chiến trường đó máu chảy thành sông, xương chất như núi, đến nay vẫn còn nghe thấy tiếng ma quỷ ngày đêm khóc, ban ngày cũng có gió lạnh, không ai dám đến gần.

Chỉ có Tạ Đĩnh, mỗi năm vào giỗ vong phụ đều đến thăm lại chiến trường xưa, giữa khung cảnh xương trắng mà vẫn bình tĩnh như thường.

Trái tim sắt đá, không chút chút tình cảm.

Sở Tường từ nhỏ đã được nuông chiều trong Khuê Trung, nàng chỉ mong được gả cho một người phong tư tuấn dật, đọc sách. Nghe những câu chuyện đáng sợ như vậy, làm sao mà nàng không sợ?

Ngoài những tin đồn đó, nàng còn nghe được những chuyện khác.

Người ta nói rằng con gái của Binh Bộ Thượng thư là Quách Uy gả đến Vân Nam, bị nhà chồng khi dễ, bởi vì Quách Uy đang ở kinh thành ngoài tầm tay, cuối cùng nàng ta một thân một mình tuyệt vọng mà chết. Mà mấy ngày gần đây, tin đồn về việc Tín vương phi buồn bực mà chết cũng lan rộng khắp kinh thành. Vị kia cũng là con gái của một trọng thần, phụ thân nàng ở Hoài Nam giữ cõi một phương, lại có tước vị trong người nhưng vẫn không thể giữ được tính mạng con gái.

Sở Tường đặc biệt sai nha hoàn Như Yên đi tìm hiểu, nghe nói Tín Vương phi sau khi kết hôn không được sủng, bị Tao nhũ nhân chèn ép tính kế, thủ đoạn quá yếu nên mới hương tiêu ngọc vẫn.

Tuy được hoàng gia hậu táng, nhưng lại vô duyên vô cớ mất mạng.

Sở Tường nghe vậy, chỉ cảm thấy kinh hồn vía.

Hai vị kia đều có nhà mẹ đẻ đắc lực, mà còn gặp rơi vào kết cục như vậy, nếu nàng một thân một mình rời nhà, gả cho Tạ Đĩnh tàn nhẫn độc ác lại không biết thương hoa tiếc ngọc…

Huống chi, Phần Dương Vương phủ quyền thế lừng lẫy, đã là hoàng gia tứ hôn, tại sao bỏ qua các quý nữ khắp kinh thành mà lại nhìn trúng nàng, cháu gái của Cố Thái sư? Việc tứ hôn kỳ quặc như vậy, phía sau e là thật sự như người khác nói có ẩn chứa nhiều ẩn tình, mà nàng, cùng với toàn bộ Sở gia, lại hoàn toàn không biết gì về điều này.

Sở Tường bóp nát thức ăn cho cá, sắc mặt tái nhợt.

Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Như Yên, ta không dám gả nữa.”

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play