Đồng chí Tiểu Phó được ăn món bổ xong thì đặt bát xuống, tiếp tục nghe theo lệnh của Tăng Yến Ni, cô khiêng một cái bao tải từ trong phòng củi ra: “Anh khiêng lên, đi trồng cây giúp tôi.”
Phó Duy Quân nhíu mày nhìn một bao cây giống to như vậy, không cần nói cũng biết đây là đồ vật đến từ đâu, Phó Duy Quân không hỏi một tiếng nào.
Có thêm người thì sức mạnh cũng lớn hơn, người đào hố, người trồng cây.
Đồng chí Tiểu Phó nghi ngờ càng lúc càng nhiều, mặc dù cây giống còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra đây là cây ăn trái, giống như cây táo. Phó Duy Quân không hỏi số cây giống này từ đâu đến mà anh chỉ nghi ngờ mục đích của Tăng Yến Ni.
“Vì sao em muốn trồng cây?” Phó Duy Quân nhận nước Tăng Yến Ni đưa đến, anh mở miệng hỏi.
Ánh mắt Tăng Yến Ni nhìn chăm chú vào biển cả bao la bên dưới chân núi: “Anh thông minh như vậy có lẽ đã nghĩ đến, cho dù là sự tiến bộ gì cũng phải có sự trả giá.”
Phó Duy Quân đứng cạnh cô, giọng nói của anh mang đầy ý lo lắng: “Số hải sản rẻ tiền mà người ở thời đại này không muốn nhưng ở tương lai thì càng ngày càng ít.” Lời anh nói không mang theo nghi vấn, đầu óc anh thông minh đã lập tức nghĩ đến sự cạn kiệt tài nguyên trong tương lai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT