Lưu Ngọc sững sờ nhìn về phía quỷ yêu áo lục đang tiến về phía mình, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh y ở kiếp trước, khoảnh khắc cuối cùng mà nàng từng trông thấy y. Khi ấy là ngày thứ hai kể từ khi Lưu Ngọc nhận được tin dữ về cha nương.
Mặc Lân đến rất muộn, gõ cửa đài Tập Linh, khi trông thấy nàng, trong ánh mắt phức tạp thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Lưu Ngọc cũng bắt gặp được trong đôi mắt xanh u tịch mịt mờ ấy là dáng hình của chính mình. Ngoài sắc mặt có chút tái nhợt, quầng thâm dưới mắt mơ hồ ẩn hiện, thì mọi thứ chẳng khác gì thường ngày. Y hẳn là vì không thấy vết tích khóc lóc nào trên gương mặt nàng mà lấy làm bất ngờ.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Dù Lưu Ngọc lập tức đưa ra sách lược ứng phó nhưng nội tâm vẫn hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy như có người moi mất máu thịt trong lồng ngực, hẫng đến không thể rơi nổi một giọt lệ.
Phu thê xa cách nhiều tháng gặp lại, Lưu Ngọc từng nghĩ y sẽ an ủi nàng đôi câu, dù là thật lòng hay chỉ là giả ý. Thế nhưng y chỉ trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ đặt lên án thư một chiếc chuông đồng buộc dây đỏ, nói với nàng: “Đây là Sơn Quỷ Long Linh.”
“Mang theo nó, dù nàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm thấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT