Lễ hội cuối học kỳ đến gần, không khí trong lớp học dường như trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Tịnh Nhi cảm thấy mình chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều về những cảm xúc lạ lùng dành cho Dực Hàn. Những ngày luyện tập cho tiết mục âm nhạc bận rộn khiến cô gần như quên đi nỗi lo âu trong lòng.
Ngày luyện tập đầu tiên, cả lớp đứng trong phòng nhạc lớn, ánh sáng vàng ấm áp từ những chiếc đèn chiếu xuống. Tịnh Nhi ngồi bên cây đàn piano, đôi tay khẽ lướt trên những phím đàn quen thuộc, những giai điệu mùa hè dần dần vang lên. Dực Hàn đứng bên cạnh, vừa hát vừa nhìn cô, ánh mắt chân thành.
— Cậu hát hay lắm, nhưng nếu cậu nhìn vào mắt mình lúc hát, có thể sẽ dễ dàng truyền tải cảm xúc hơn. — Dực Hàn khẽ nói, ánh mắt cậu thật nghiêm túc.
Tịnh Nhi hơi ngập ngừng, nhưng vẫn tiếp tục chơi đàn, không nói gì. Mặc dù thế, trong lòng cô có một cảm giác ấm áp lạ lùng. Cậu luôn dịu dàng, luôn biết cách khiến cô cảm thấy mình không phải là người ngoài cuộc.
Tối hôm đó, Tịnh Nhi ngồi một mình trong phòng, ánh đèn học yếu ớt chiếu lên trang giấy trắng. Cô viết một dòng nhật ký ngắn, chỉ một câu duy nhất:
“Có lẽ mình đã bắt đầu có cảm giác gì đó với cậu ấy. Nhưng làm sao để nói ra đây?”
---
Bạn muốn thêm yếu tố gì cho chương sau không? Ví dụ, một sự kiện lớn như chuyến đi dã ngoại hay một hiểu lầm bất ngờ giữa hai nhân vật?